Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 160: Có được có mất (length: 7859)

Nhìn Bạch Hi với vẻ ngoài đáng yêu ấy, Trần Đại Liễu cũng bật cười, cô bé này à, vẫn là thích hợp với cuộc sống vô tư vô lo như vậy, hắn theo bản năng lờ đi câu nói của Bạch Hi rằng có thể bán được không ít tiền.
Cách một ngày, Bạch Hi lại lên núi, lần này Bạch An An phải đi học, nhưng dù nó có ở nhà thì Trần Đại Liễu cũng không định để nó đi cùng, cái dáng vẻ thư sinh quá nặng của nó, không biết cách uốn éo lấy lòng để dỗ dành cô bé này.
Trần Tiểu Thông tới, Bạch Hi nhìn thấy cậu liền vui vẻ.
"Cô nhỏ." Trần Tiểu Thông chào hỏi, có điều hơi không tự nhiên, cô nhỏ càng cười thì cậu càng thấy sợ hãi trong lòng.
Nghĩ đến trước khi ra cửa, cha đã dặn dò cẩn thận, Trần Tiểu Thông vội nói: "Cô nhỏ, người có muốn đi câu cá không ạ?"
"Không muốn!" Bạch Hi ghét bỏ nói: "Câu từng con một thì có ý gì, Tiểu Hắc xuống nước một vòng là bắt được mười mấy con rồi."
Trần Tiểu Thông nghe vậy theo bản năng liếc Tiểu Hắc, trong lòng thầm nhủ, cũng đúng, Tiểu Hắc bây giờ bắt cá còn lợi hại hơn nhiều so với lúc đầu.
"Lúc ngươi đến, cha ngươi đã nói gì với ngươi vậy?"
Nghe Bạch Hi hỏi câu này, Trần Tiểu Thông trong lòng lộp bộp một tiếng, xong rồi, xem ra cô nhỏ đã biết.
"Thì là, bảo ta đi chơi với cô nhỏ, đừng để cô nhỏ lên núi." Cậu thành thật khai báo.
"Ngươi có muốn lên núi không?" Bạch Hi mắt cười cong cong hỏi, nàng không nói bản thân muốn lên núi mà chỉ hỏi Trần Tiểu Thông có muốn đi không.
Trần Tiểu Thông gãi đầu một cái, do dự một chút, rồi gật đầu lại lắc đầu: "Cha bảo ta trông cô nhỏ."
Bạch Hi tiếp tục cười tủm tỉm nói: "Ngươi biết ta không nghe lời đúng không?"
Lần này Trần Tiểu Thông không hề do dự, trực tiếp gật đầu, trong thôn ai mà không biết, ai cũng biết cô nhỏ một năm còn có chủ ý hơn một năm, có thể khiến cô nhỏ nghe lời, trừ phi cô nhỏ tự cảm thấy không có gì thú vị mà từ bỏ.
Thấy vậy, Bạch Hi càng cười vui vẻ hơn, nàng chỉ vào giỏ trúc và bình gốm bên cạnh Tiểu Hắc, Trần Tiểu Thông lập tức hiểu ra, ngoan ngoãn đi đến đeo lên lưng.
Biết làm sao được, cô nhỏ đã nói rõ là muốn lên núi rồi, cậu làm sao mà ngăn được.
Nhưng Trần Tiểu Thông cũng nghe được loáng thoáng từ miệng Bạch An An, nên sau khi thấy một màn thao tác của Tiểu Hắc, dù chấn kinh nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn.
Trêu cho Tiểu Hắc vốn nghĩ sẽ nhận được ánh mắt kính nể, ai ngờ Trần Tiểu Thông đã trèo lên cây, chuẩn bị cắt mật ong.
Tiểu Hắc lập tức cảm thấy mất hứng, nó 'ô ô' với Bạch Hi, chủ nhân, ta đi bắt hai con thỏ rừng nhé.
Bạch Hi gật đầu.
Cứ như vậy, chỉ trong vòng một tuần, Bạch Hi đã dẫn Trần Tiểu Thông đi hái hết mật ong ở những nơi nàng đã biết.
Tổ ong lớn có thể được hơn sáu mươi cân mật, tổ nhỏ thì cũng được tầm ba mươi cân, Bạch Hi còn đặt chân đến cả hậu sơn của thôn Hạ Tân, dù sao thì nàng cùng Tiểu Hắc cứ rẽ trái rẽ phải, không ai biết nàng đã đi đâu.
Tổng cộng trữ được hơn hai trăm năm mươi cân mật ong, còn tổ ong nhộng thì không để được lâu, mỗi lần Bạch Hi tự giữ lại hai bát, còn lại đều đem đi phân phát, số mật ong thu được nhiều đến mức người ở thôn Ngưu La mỗi nhà có thể chia được một chén nhỏ.
Mỗi lần Trần Tiểu Thông đi lên núi cùng Bạch Hi, tối về nhà lại bị phạt quỳ, nhưng đến hôm sau đi vào núi thì cậu vẫn không nghĩ ra cách nào để dỗ dành Bạch Hi ở nhà.
Trần Đại Liễu phạt hai lần, thấy con trai không được việc thì chỉ có thể im lặng không phạt nữa.
Có phạt thì có tác dụng gì, trừ phi nhốt cô nhỏ lại, nhưng ai dám chứ.
Bạch Hi hái xong hết mật ong liền nhàn rỗi, mỗi ngày thỉnh thoảng cưỡi Tiểu Hắc đi dạo trong thôn, chỉ là để Lý Giai và Trần Chiêu Đệ nấu cho nàng ăn.
Ngay cả bột khoai lang, Bạch Hi cũng thử mấy kiểu ăn khác nhau, chua, cay, mặn, ngọt...
Bột khoai lang này là lúc thu khoai lang, Bạch Hi muốn ăn nên đã bảo Trần Chiêu Đệ kêu người cùng nhau làm, nhà nào nhà nấy thấy thế cũng làm theo một ít, dùng để hầm với thịt, cũng là một món ăn rất ngon.
Ban đầu Bạch Hi còn định khi đi du lịch sẽ ăn hết khoai tây chiên, nhưng nghĩ lại, món này quá tốn dầu, mình là cô nhỏ nên không thể lãng phí được, vì thế chỉ có thể tạm thời bỏ ý định đó.
Do Tiểu Hắc liên tục hú, làm kinh hãi không ít thú rừng chạy sâu vào núi, dạo gần đây Tiểu Hắc đi săn thu hoạch không được nhiều, nếu có thì cũng phải đi sâu vào núi hơn.
Gần đến cuối tháng mười một.
Thấy sắp đến mùa đông, Bạch Hi lên tiếng, bảo Tiểu Hắc dẫn người trong thôn đi săn mấy chuyến, cũng để mọi người trong thôn có thể ăn Tết ngon hơn.
Muốn đi vào núi sâu thì phải ở lại qua đêm, nếu không phải người trong thôn không chịu thì Bạch Hi cũng đã chuẩn bị đi cùng.
"Cô nhỏ, người yên tâm, Tiểu Hắc đã ở thôn lâu như vậy rồi, mọi người cũng không phải lần đầu ở chung, người không cần lo lắng."
Bạch Hi nhỏ nhẹ nói: "Ta sợ mọi người lo lắng." Nàng lo lắng cái gì chứ, Tiểu Hắc sẽ không làm gì người trong thôn đâu.
Mọi người nghe xong thì cùng nhau cười: "Cô nhỏ, người cứ yên tâm đi. Không sao đâu."
"Tiểu Hắc, liệu sức mà đi!" Bạch Hi xoa đầu Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc hiểu ý nàng, đây là bảo nó phải trông chừng mọi người trong thôn, đừng để xảy ra vấn đề gì.
Tiểu Hắc ngoan ngoãn gật đầu, chủ nhân, người cứ yên tâm, ta sẽ không dẫn bọn họ vào quá sâu, săn được con mồi thì sẽ quay về.
Vì có thù với thôn Hạ Tân, nên có Tiểu Hắc thì còn đỡ, trước mắt Tiểu Hắc dẫn đội vào núi đi săn, mọi người trong thôn sợ Bạch Hi ở nhà trên cây một mình không an toàn nên muốn đón nàng qua nhà khác ở tạm, nhưng Bạch Hi không chịu, vì thế mới sắp xếp người canh giữ ở nhà trên cây.
Bạch Hi: "..." Người trong thôn có phải là bị chó gặm mất đầu rồi không?
Đừng nhìn mọi người đều nói là tin tưởng Tiểu Hắc, nhưng ba ngày liên tiếp vẫn chưa về, người ở lại trong thôn vẫn không khỏi lo lắng, rốt cuộc thì Tiểu Hắc cũng chỉ có một mình, lúc đi săn cũng dễ xảy ra sai sót, may mà lần này vào núi có mười bảy mười tám người, có thể giúp đỡ nhau.
Đến ngày thứ tư thì người vào núi mới quay về.
Có người bị thương, nhưng không có gì nghiêm trọng, là do lúc thấy con mồi, nhất thời nóng lòng đuổi bắt nên mới bị thương.
Tiểu Hắc lúc dẫn người đi thì tự tin ngút trời, bây giờ thì lại có chút thấp thỏm trong lòng, nó mấy lần quay đầu nhìn những người bị thương, Trần Tiểu Thông vừa thấy liền hiểu rõ, vội vàng lên tiếng an ủi.
Bọn họ xuống núi thì trời đã là nửa đêm, mới vừa xuất hiện dưới chân núi, Bạch Hi đã biết, dù sao thì mỗi khi buổi tối có ánh trăng là lúc Bạch Hi tu luyện thần uy.
Lúc này vừa vặn là ca của Trần Đại Liễu sau nửa đêm, hắn đang cầm tẩu thuốc hút thì nghe trên nhà trên cây có tiếng mở cửa.
"Cô nhỏ?" Trần Đại Liễu khẽ gọi.
Bạch Hi: "Là ta."
Trần Đại Liễu lập tức thấy kỳ lạ, đã một giờ sáng rồi mà sao cô nhỏ còn chưa ngủ.
"Đốt lửa đi, bọn họ về rồi."
Nghe vậy, Trần Đại Liễu đầu tiên là ngớ người, sau đó mới hiểu ra, lập tức kinh ngạc hỏi: "Cô nhỏ, người nói là, thôn dân vào núi đã về?"
Đã bốn ngày người trong thôn đi vào núi, Trần Đại Liễu sao có thể không lo lắng cho được, huống chi trong số những người đi vào núi, còn có cả con trai của hắn là Trần Tiểu Thông.
Bạch Hi còn chưa kịp đáp lời, Trần Đại Liễu quay đầu lại thì thấy dưới ánh trăng, có một đám bóng trắng đang từ dưới chân núi chạy tới, mà đằng sau bóng trắng không xa, mấy bó đuốc cũng chầm chậm hiện ra.
(không giỏi viết kịch bản xé mặt cực phẩm, tôi đang rất gấp. Nghĩ thôi đã muốn khóc rồi. Tôi sẽ cố gắng học hỏi, các bạn đừng chê tôi ngốc nhé.) (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận