Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 186: Này là bồi thường (length: 7438)

"Ách..." Lục Thần á khẩu, chuyện này thật không thể phủ nhận được, dù sao hắn thực sự là tìm Bạch Hi mà đến, nếu không thì cũng chẳng chuẩn bị cho nàng nhiều đồ đến thế.
Mấy thứ đồ này, hắn mất đến nửa tháng mới mua đủ, không ít thứ còn phải sai người gửi tới.
Vừa thấy vẻ mặt Lục Thần, người trong thôn Ngưu La sao có thể không biết họ đã đoán trúng.
"Quả nhiên! Ngươi đừng hòng, cô nãi nãi nhà ta không phải là người ngươi có thể mơ tưởng."
"Đúng vậy, bất kể ngươi có ý đồ gì, đều không thể được."
"Thôn trưởng, không thể thả người này được." Có người lên tiếng với Trần Đại Liễu.
"Phải đấy, thôn trưởng, ai mà biết người này giấu diếm những gì, lần này hắn cướp cô nãi nãi không thành, nói không chừng còn quay lại đấy." Nếu như đến lúc đó mang theo người, hoặc là lén la lén lút, vậy thì biết làm sao bây giờ?
Chỉ có nghìn ngày làm trộm, chứ không có nghìn ngày đề phòng đạo lý.
Lục Thần thấy dân làng càng nói càng hăng, như thể giây sau các loại vũ khí đã chĩa vào người hắn, mặt mày không khỏi cứng đờ, lúc này hắn chợt thấy, có Tiểu Hắc con bạch hổ lớn này bên cạnh, cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất, Tiểu Hắc có thể giúp hắn chắn được không ít thứ đấy chứ.
Trần Đại Liễu nghe vậy, suy nghĩ một chút, lúc mọi người trong thôn giục giã thì giơ tay lên: "Đừng có nói linh tinh, chúng ta cũng không thể làm chuyện phạm pháp được." Ai lại đi nói huỵch toẹt ra như thế muốn làm chuyện xấu, chẳng phải là ngu sao.
Chuyện thế này, đều phải lén lén lút lút, đêm đen trăng khuất mà làm chứ. Trần Đại Liễu thầm nghĩ bất lực, dân làng vẫn là quá vụng về rồi.
"Thôn trưởng, ngươi cứ yên tâm, chuyện này, để ta lo, có gì ta gánh hết."
"Đúng đó, thôn trưởng, để tôi làm cho, tôi không tin, giữa cái thôn xóm heo hút này mất một hai mạng người, thì có ai biết được."
Lục Thần: "..." Nói trắng trợn như thế, chút kiêng dè cho hắn cũng không có, chẳng cả kiêng dè một vài đứa trẻ nữa chứ, có phải là quá đáng không?
Vốn dĩ lúc Bạch Hi sai người mở những đồ vật hắn mang đến, Lục Thần đã nghĩ đến chuyện nhắc nhở nàng có thể sẽ khiến người khác đỏ mắt, nhưng ngẫm lại, có lẽ những người đó bị mấy thứ đồ kia cuốn hút mất rồi, hắn sẽ có thể thừa cơ thoát thân.
Chỉ là không ngờ, dân làng đúng là lạnh mặt đấy, nhưng trong chớp mắt đã cùng nhau ra tay, hơn nữa người giữ hắn là Tiểu Hắc, Tiểu Hắc là con bạch hổ to, dù cho hắn phân tâm, thì Lục Thần muốn trốn cũng là không thể nào.
"Đừng có nói nhảm." Trần Đại Liễu trừng mắt nhìn mấy người kia, thầm nhủ, chuyện này không được làm loạn, người này tìm đến tận đây, ai mà biết có ai biết chuyện này không, người trong thôn xảy ra chuyện thì không sao, nhưng lỡ có ảnh hưởng đến cô nãi nãi thì sao.
Bạch Hi chỉ hỏi một câu, người trong thôn đã nhao nhao lên chất vấn Lục Thần rồi, nên Bạch Hi cũng không vội lên tiếng, nàng nhấc túi đồ ăn vặt, xé một tiếng, mở túi thịt bò khô, cứ vậy mà cầm túi, bàn tay nhỏ sờ soạng, vê thành từng miếng, nhìn nhìn, rồi lại bỏ vào miệng.
Vừa nhai thịt bò khô, vừa nhìn Lục Thần bị dân làng người một câu người một câu hỏi, Bạch Hi có thể nói là cực kỳ thảnh thơi, như thể chuyện này không liên quan gì đến nàng vậy.
Chờ đến khi Trần Tiểu Thông nghe được tiếng động, cúi đầu nhìn xuống thì thấy, Bạch Hi đã bắt đầu ăn miếng thứ hai rồi.
"Ách, cô nãi nãi?" Trần Tiểu Thông ngây người ra: "Cô nãi nãi, sao ngài lại ăn thế?"
Giọng Trần Tiểu Thông có chút lớn, khiến người khác không khỏi nhìn sang.
Động tác nhai thịt bò khô của Bạch Hi khựng lại một chút, bực bội nói: "Ta sao lại không ăn được chứ, hắn vừa đến đã ôm ta quăng đi, làm ta sợ hãi kêu toáng lên, nếu không nhờ ta động tác nhanh, chắc là đã ngã dập mặt mũi rồi, mặt nhỏ không biết đã bị hủy thành cái dạng gì nữa."
"Còn có thể gãy cả tay cả chân nữa ấy chứ." Vừa nói, Bạch Hi lại tiếp tục nhai thịt bò khô, mặt phồng lên, giọng nói mềm mại lúc này nghe có chút ngọng nghịu: "Những cái này tính hết là đền bù cho ta, sao lại không ăn được?"
Nói xong, Bạch Hi lại lấy ra một miếng thịt bò khô nữa nhét vào miệng, đứng lên, một tay ôm túi thịt bò khô, một ngón tay chỉ vào đống đồ đã mở ra trên đất, phân phó: "Thu dọn gọn gàng cho ta, mang đến nhà ta đi."
"Dạ." Trần Tiểu Thông theo bản năng gật đầu đáp ứng, lại nhìn Bạch Hi, muốn nói gì lại thôi.
Trần Đại Liễu thấy vậy, không khỏi đánh con trai một cái: "Con thất thần làm gì đấy, lời cô nãi nãi nói không nghe thấy à?"
"Không phải, cha, con..." Trần Tiểu Thông gãi đầu vào chỗ vừa bị đánh, do dự nói: "Con chỉ cảm thấy hơi bất ổn, cô nãi nãi, nhỡ đâu người này bỏ độc thì sao? Ngài thế này chẳng phải là..."
Vốn dĩ người trong thôn nghe lời Bạch Hi nói đều thấy có lý, nhao nhao gật đầu, phải rồi đấy, đây là đồ bồi thường.
Cái kiểu ném cô nãi nãi của họ như vậy, cũng may cô nãi nãi lợi hại, nếu không, hư ai chứ, không kể lớn nhỏ, đều phải ngã thảm thôi, chỉ bồi thường những thứ này, đã quá hời cho hắn rồi.
Nói ra, họ vẫn là lần đầu tiên thấy cô nãi nãi trổ tài như vậy đấy, cô nãi nãi đúng là lợi hại mà.
Nhưng giờ nghe Trần Tiểu Thông nói xong, mọi người lập tức căng thẳng.
Lục Thần: "..."
"Tôi không có bỏ độc." Lục Thần nói, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hi tràn đầy thành khẩn.
"Ai biết được chứ."
"Đúng thế, trên mặt người xấu cũng không viết chữ mình là người xấu."
"Được rồi." Bạch Hi lớn tiếng gọi lên, đợi dân làng đều yên tĩnh lại thì mới nói tiếp: "Có cái gì độc mà bỏ chứ, chạy xa đến thế để bỏ độc cho ta, không cần thiết như vậy."
"Nhưng mà, cô nãi nãi..."
"Không nhưng nhị gì cả. Không sao đâu, giải tán hết đi, ai làm gì thì làm đấy đi, người này để ta thẩm vấn."
Vừa nói, Bạch Hi vừa ăn thịt bò khô, vừa đi về phía Lục Thần, không đúng, phải nói là đi đến cạnh Tiểu Hắc, tiện tay rút một miếng thịt bò khô cho Tiểu Hắc.
"Nha đầu." Lục Thần bất đắc dĩ gọi một tiếng.
"Ta đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy cho ngươi, mà ngươi lại đối xử với ta thế đấy hả?" Nha đầu này vẫn còn thù dai như thế, bắt được người thì một chút cũng không nương tay.
Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Lục Thần, khiến hắn hơi sững sờ, bất quá Lục Thần cũng không nhớ rõ vì sao lại cảm thấy như vậy, chỉ là nghĩ đến chuyện ở bệnh viện, liền quy kết là do Bạch Hi thù dai từ khi đó đến giờ.
Bạch Hi nghe xong, rũ mắt nhìn Lục Thần, lại quay đầu liếc nhìn một cái đống đồ vật đã được Trần Tiểu Thông thu xếp chỉnh tề, ngẫm lại, dù gì cũng đã ăn đồ người ta rồi, không thể tiếp tục bắt nạt người ta như thế nữa.
Huống chi, vừa nãy đột nhiên gặp Tiểu Hắc, Lục Thần xem như đã che chở nàng rồi, nghĩ thế, Bạch Hi hình như càng không tiện mà bắt nạt Lục Thần nữa.
"Tiểu Hắc."
Lục Thần chỉ thấy Bạch Hi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đôi mắt tròn xoe đảo quanh, gọi một tiếng, Tiểu Hắc đang đè trên người hắn nghe tiếng liền nhúc nhích, bỏ hắn lại đi qua một bên.
Tiểu Hắc bởi vì người có chút ẩm ướt, cho nên cũng không đến quá gần Bạch Hi, nó tiến lại dùng đầu cọ vào bụng Bạch Hi làm nũng, khiến Lục Thần có chút rùng mình.
"Đừng có quậy!" Bạch Hi cười cười, qua loa vỗ đầu Tiểu Hắc một cái, liền đẩy cái đầu hổ lớn kia ra một bên.
Làm gì cũng được, lúc này đừng có quấy rầy nàng ăn thịt bò khô là được rồi.
Vừa nãy dùng thần uy, giờ Bạch Hi cũng đói bụng rồi.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận