Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 453: Bước chân quá lớn, dễ dàng kéo (length: 8027)

Trưởng khoa Chu bận rộn lục lọi trong góc khuất, lôi ra một vò dưa muối để quên gần chục ngày.
"Đây không phải có một vò dưa muối rồi sao, còn mất tiền đi mua làm gì?"
Người yêu của hắn vừa nhìn thấy, giật mình hỏi: "Lão Chu, cái này của anh, từ đâu ra vậy?"
"À, là Đặng Hữu Chí đưa, cũng mấy ngày rồi, ta để ở góc tường nên quên bẵng đi mất." Trưởng khoa Chu lơ đãng đáp.
Người yêu hắn nghe xong, vội vàng rửa một đôi đũa sạch sẽ rồi lấy tới, gắp một miếng củ cải muối nếm thử, vui vẻ nói: "Đúng là cái hương vị này, có điều hình như để lâu, so với mua ở quán nướng có vẻ hơi bị chua."
Đồng nghiệp ở xưởng của cô cũng có người mua, cho cô một ít, hương vị đó, đúng là rất ngon.
Trưởng khoa Chu nghe xong, cười nói: "Được rồi, có cái ăn cũng không tệ, nhiều thế này cơ mà."
Người yêu hắn cũng gật đầu, cũng phải, một vò này bán ra không ít tiền đấy.
Cô không hỏi han nhiều, chuyện này, đoán cũng là Đặng Hữu Chí nhờ vả lão Chu nhà mình, muốn nhờ vả chút việc, bằng không, người ta sao lại cho mình một vò dưa muối.
"Lão Chu, anh có biết một lạng củ cải muối bao nhiêu tiền không, ba xu đấy." Người yêu trưởng khoa Chu khẽ nói: "Em nghe nói bán cũng rất đắt hàng."
Trưởng khoa Chu thật sự không để ý cái này, nghe xong, trầm ngâm một chút, cũng không nói gì, chỉ bảo lo ăn cơm.
Mặc kệ bán có đắt hàng hay không, đó đều là chuyện của người khác, chuyện này, bọn họ không được phép động vào, không được để ý đến, Đặng Hữu Chí cũng chỉ là thành thật đi làm thôi, còn việc bán là người nhà của vợ Đặng Hữu Chí ở nông thôn lên đó cả.
Dân quê kiếm được chút phiếu mua hàng cũng không dễ dàng, cứ để bọn họ vậy đi.
Có lẽ thấy dưa muối bán được, Đặng Hữu Chí suy nghĩ hai ngày, cùng những người khác bàn bạc, chuẩn bị bán thêm ở mỏ số một và số hai.
Dù sao khu mỏ rất lớn, ở mỏ số ba này bán được nhiều vậy, vậy ở mỏ số một và số hai, một ngày cũng bán được hai ba vò chứ?
Trong khu mỏ, có chuyện gì cũng không giấu được ai, dù sao người ta đi làm ở mỏ, tìm đối tượng cũng ở mỏ, không nhất thiết là tìm người ở cùng mỏ, nhiều khi lại là con gái mỏ một đến mỏ hai, con trai mỏ hai cưới con gái mỏ ba, càng đừng nói, một nhà còn có người làm ở các mỏ khác nhau.
Chuyện bí mật đến mấy, người trong nhà chỉ cần nói qua nói lại một câu, thì cũng coi như là cả mỏ đều biết.
Mấy hôm nay cũng có người ở mỏ một và mỏ hai tan ca đến mua, dù sao Mã Liên Nhi và Trương Tú bán ở bên ngoài phòng trực ban, cũng không ảnh hưởng đến việc tan ca ở phòng trực ban của Đặng Hữu Chí, đương nhiên có thể bán muộn hơn chút.
Cũng là nhìn thấy người ở khu mỏ khác tới, Đặng Hữu Chí mới có ý định này, mọi người thích ăn, thì lại vừa hay có thể bán nhiều hơn.
Trần Đại Liễu mang dưa muối đến, nghe thấy dự tính này, không chút suy nghĩ từ chối.
"Không cần, cứ bán ở mỏ ba thôi, thôn trong có thể làm được bao nhiêu dưa muối cũng có số cả rồi, ba bốn ngày được có chục vò, nhiều nữa cũng không có."
Mã Liên Nhi và Trương Tú nghe xong, hai người nhìn nhau, đều không nói gì.
Trong thôn muốn làm dưa muối, cho dù mỗi ngày ba mươi vò cũng làm được, nhưng thôn trưởng đã nói vậy, chắc chắn là có tính toán của ông rồi.
Đặng Hữu Chí lúc tiễn thôn trưởng ra cổng nhà máy, vẫn hỏi ra điều trong lòng thắc mắc: "Thôn trưởng, sao không bán thêm ở hai mỏ kia?"
Trong thôn có bận mấy thì gọi thêm hai ba người đến cũng được mà, nếu không thì gọi cậu của hắn đến cũng được.
Trần Đại Liễu nghe xong, bực mình nói: "Bước chân mà lớn quá, dễ mà bị vấp đấy!"
Nói xong, Trần Đại Liễu quất roi, mặc kệ Đặng Hữu Chí đang ngơ ngác xấu hổ, tự mình lái xe bò đi.
Hắn không ngờ, Đặng Hữu Chí lúc trước còn nhút nhát, thế mà giờ gan cũng lớn ra rồi, nhưng chuyện này, ngươi bán ở một mỏ thì thôi, nói là người cùng quê muốn đổi chút phiếu mua hàng, cũng không ít người xuất thân từ nông thôn, mọi người nhìn vào cũng tặc lưỡi bỏ qua.
Ngươi lại muốn bán ở cả các khu mỏ khác, còn buôn bán tấp nập, chẳng phải khiến người ta ghen ghét hay sao?
Thực ra, chuyện này, Trần Đại Liễu đã sớm hỏi Bạch Hi.
Bạch Hi chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Tiểu Liễu à, tình hình hiện tại thế nào ngươi không biết à, cơm phải ăn từng miếng, vội vàng thì không béo được đâu." Mục đích chủ yếu cũng không phải là để bán kiếm tiền, mà là muốn thành lập đội sản xuất.
Trần Đại Liễu nghe xong, cũng phải, bây giờ dưa muối thu nhập ba ngày có thể kiếm gần hai trăm đồng, đã rất ổn rồi.
Rốt cuộc ba ngày có thể bán ra số tiền đủ mua một chiếc xe đạp, ai mà không ghen tị chứ, vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Trong lúc dưa muối trong thành phố bán được khoảng một tháng, nho của Bạch Hi cũng đã kết trái không ít, từng chùm nho nhỏ, rất là triển vọng.
Mấy ngày nay Bạch Hi rảnh rỗi hay đến dưới gốc nho tản bộ, trong lòng nghĩ mấy chùm nho này có thể cho cô ngâm ra bao nhiêu rượu nho trái cây đây.
Nho trong vườn thì ngược lại hơi chậm hơn chút, nhưng cũng đã leo giàn rồi, người trong thôn thấy mọc tốt, mừng rỡ vô cùng, đối với nho cũng đặc biệt coi trọng, còn cử người chia ca canh giữ, chỉ sợ lợn rừng xuống núi, nho sẽ gặp nạn.
Tiểu Hắc biết được, không khỏi hừ hừ, có đại gia Tiểu Hắc ta đây, lợn rừng trong núi cũng không dám làm càn.
Hiện tại Tiểu Hắc đã ăn hết một nửa thịt giao long, tu vi cũng tăng lên không ít, ngược lại thân hình nhỏ lại một vòng, khiến người trong thôn đều cho là nó bị bệnh, Tiểu Hắc hết cách, chỉ có thể làm thân hình mình lại gần bằng lúc trước, như vậy mới xong việc.
Nó hiện tại đã có thể tùy ý khống chế thân hình co lại lớn nhỏ, có điều nhỏ nhất cũng còn cỡ hai trăm cân.
Tháng sáu vừa tới, hoa màu trong ruộng đã có thể thu hoạch rồi.
Đây là thôn Ngưu La dựa theo ý của Bạch Hi bắt đầu thử nghiệm một năm hai vụ, không ngờ, hiệu quả lại không tồi.
Lưu Lan đứng ở bờ ruộng, mặt có chút xấu hổ, mỗi một thôn dân đi qua, chỉ cần nhìn cô một cái, cô đều cảm thấy người ta đang chê cười mình, mặt thì nóng bừng.
Trước đây Bạch Hi cho người trong thôn thử nghiệm trồng hai vụ lúa, chính cô là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Một năm hai vụ ở miền nam thì có thể trồng được, còn có những nơi một năm ba vụ, ví dụ như vùng lòng chảo Tứ Xuyên, vùng cao nguyên Vân Quý và các khu đồi núi phía đông nam, chỉ là từ vùng đồng bằng hạ lưu sông Trường Giang trở đi đã có một năm ba vụ, thường trồng lúa, cải dầu và mía.
Nhưng thôn Ngưu La lại không tính là quá miền nam, lại có chút giáp ranh với phương bắc, mặc dù cũng coi như vùng sông nước Giang Nam, nhưng địa thế hẻo lánh, thời gian mùa đông lạnh cũng dài hơn một tháng, trước đây lại không ai trồng như vậy.
Vốn dĩ lương thực trong thôn đã không đủ ăn, bây giờ còn thử nghiệm một năm hai vụ, nhỡ thất bại, vậy thì mọi người ăn gì?
Lưu Lan tự nhiên muốn đứng ra phản đối, có điều ngoài Triệu Minh Quân đứng cùng cô, không ai hưởng ứng cô, người thôn Ngưu La còn trực tiếp bỏ qua lời của cô.
Ngươi phản đối thì sao, ngươi có tư cách gì mà phản đối, chỉ mình ngươi mỗi ngày kiếm được có tí công điểm, ngươi còn có mặt mũi phản đối à, không muốn làm thì cút sang một bên, đừng có nhếch nhác ở đó làm vướng víu.
Vì chuyện này, Lưu Lan từng hậm hực mấy ngày.
(Nằm mơ, nằm mơ thấy tóc rụng hết, giật mình tỉnh dậy, sờ lên đầu, xong, tóc đâu rồi? Sau đó mới nhớ ra, mình cắt tóc ngắn, ngắn đến... khụ khụ, mọi người đoán xem.) (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận