Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 476: Bá đạo lại thần khí (length: 8044)

Chỉ là hai người cầm sách đến xem, những gì họ đọc chỉ là mấy cuốn sách hướng dẫn trồng trọt chăn nuôi thông thường, thậm chí có thể nói là biên soạn sơ sài, nhưng Bạch Hi vẫn có thể lĩnh ngộ được điều khác biệt từ trong đó.
Việc chuồng heo trong trại chăn nuôi phải sạch sẽ, vệ sinh là do Bạch Hi dặn dò. Hai người kia cũng tò mò hỏi lại.
Bạch Hi không vui liếc nhìn hai người: "Bảo ngươi ở trong một gian phòng bừa bộn, dơ dáy, ngươi còn có tâm trạng ăn uống? Ngươi ở nơi như vậy, ngươi không sinh bệnh sao? Sinh bệnh thì có lớn thịt được không?"
"Thịt là cái gì? Thịt là tiền đó. Có thịt ăn thì có ngon không? Đã cho ăn thì cho ăn tử tế, làm cho heo ở tốt một chút, có phải sẽ nhiều thịt không? Không tốt sao?"
Nghe Bạch Hi nói như vậy, Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông nhất thời không nói nên lời.
Từ xưa đến nay chưa ai từng nghĩ đến điều này.
Đừng nói ở thôn quê, ngay cả ở khu dân cư trong thành phố, cũng chẳng mấy ai chú ý đến vệ sinh. Thời buổi này, ai cũng chỉ nghĩ đến chuyện no bụng, làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Mấy ai có thời gian mà nghĩ đến chuyện vệ sinh, trong khi bụng đang đói cồn cào.
Nhưng Bạch Hi chỉ là một cô gái nhỏ, vậy mà xem người trong thôn nuôi heo cũng có thể thấy ra mấu chốt, khiến người ta không khâm phục sao được?
Về phần chuyện nhà lều trồng rau quả thì lại càng đơn giản.
Bạch Hi nói: "Mùa đông gió bấc thổi hun hút, có lạnh không? Mặc đồ rồi vẫn còn lạnh đúng không? Lại thêm bếp lửa sưởi ấm vẫn còn lạnh đúng không? Mùa đông khó trồng rau không phải vì thời tiết lạnh sao? Vậy thì cứ ngăn cái không khí lạnh kia đừng để thổi vào rau, chẳng phải sẽ tốt sao? Rồi làm cho chỗ trồng rau ấm lên, nhiệt độ cũng gần như mùa hè, thì rau không phải sẽ mọc lên sao!"
Trần Nhụy cũng vừa lúc ở bên cạnh, nghe vậy liền gật đầu: "Đúng là vậy, hồi xưa không có khí metan, vào mùa đông, dù mặc áo bông vào vẫn thấy tay chân lạnh cóng, ra đường đều phải rụt cổ lại, nhưng từ khi có khí metan sưởi ấm, ở nhà không nói là không cần mặc áo bông, mà chỉ cần mặc thêm một lớp thôi đã thấy nóng."
"Cô ơi, bà ta nói, có khí metan này, qua mùa đông có thể bớt áo bông."
Đúng vậy, ít mặc mấy lần, áo bông cũng lâu cũ hơn, một mùa đông trôi qua, chẳng phải là tiết kiệm được sao.
Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông vừa nghe vừa gật đầu, nghe thì có vẻ là đạo lý đơn giản nhưng ai cũng chẳng liên tưởng nó đến chuyện trồng rau vào mùa đông cả. Ấy vậy mà Bạch Hi lại nghĩ ra.
Chỉ có thể nói, đọc nhiều sách, có thể giúp đầu óc thêm nhạy bén quả là không sai.
Quả nhiên, tri thức chính là sức mạnh, là nền tảng giúp cho cuộc sống trở nên thuận tiện.
Thảo nào người dân Ngưu La thôn đều bội phục và sùng bái Bạch Hi như vậy, có một người lớn như thế dẫn dắt, cuộc sống tốt lên, ai mà chẳng thích cho được?
Nói đi thì cũng phải nói lại, trình độ văn hóa của Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông cũng không thấp, nhưng thường thì hai người không hay suy nghĩ liên tưởng một cách mở rộng.
Hai người nào đâu biết, giữa họ và Bạch Hi không chỉ đơn thuần là khác biệt về tuổi tác, Bạch Hi biết nhiều là do đọc nhiều, nên chiếm được nhiều lợi thế.
Thời buổi này, người có học thức không nhiều, nếu không có Bạch Hi ở Ngưu La thôn, dù lúc đầu người dân không chào đón và hiểu cho Lý Quốc Khánh và những người khác thì về sau họ cũng có thể từ từ nhận được sự đồng tình của mọi người. Dù gì thì trình độ học vấn của họ vẫn hơn, biết được và có thể giải quyết một số điều mà vùng quê hẻo lánh không hiểu biết.
"Điều kiện ở chỗ chúng ta hiện giờ khá tốt rồi, tuy nho có hơi chậm lớn, nhưng có đủ phân bón, chúng ta vẫn có thể thu hoạch một mẻ trước khi thời tiết lạnh."
"Cho dù nho lớn chậm, cũng không sao cả, cứ để nó trên cây qua mùa đông, nho đã trải qua sương giá và gió lạnh, dù là để ăn hay làm rượu nho đều có hương vị rất ngon."
Bạch Hi tuy không hay quản vườn nho già kia, nhưng sau khi nó ra trái thì nàng không để Lý Giai và Trần Chiêu Đệ tưới nước nữa. Vườn nho này có đến hai mươi mẫu, chăm sóc tốt có thể giúp cho thôn kiếm được không ít tiền, nên đương nhiên nàng phải căn dặn một chút.
"Cô ơi, sao cô lại biết chuyện đó thế ạ?" Có người tò mò hỏi một câu, nho có thể để trên cây qua mùa đông sao? Chẳng lẽ nó sẽ không bị đông cứng à?
Bạch Hi hơi vênh cằm, thần bí đáp: "Ta là cô mà, đương nhiên ta biết rồi."
Không cần giải thích thêm, chỉ một câu nói như vậy là đủ rồi.
Vừa đương nhiên lại vừa bá đạo, cộng thêm vẻ thần bí không hề che giấu, khiến cho người khác nhìn vào đều cảm thấy thích thú.
Bạch Hi nói một tràng xong liền bỏ đi, để lại Trần Đại Liễu tiếp tục ở đó. Lý Quốc Khánh vừa định nói Bạch Hi trả lời như vậy là không ổn, nên khuyến khích mọi người trong thôn học tập thêm, thì liền nghe Trần Đại Liễu cười mắng: "Ngươi còn có mặt mũi hỏi cô sao mà biết? Ngươi thử nghĩ xem cô làm sao biết? Các ngươi bảo cô ta làm sao biết?"
"Cô đã bảo bao nhiêu lần rồi, lúc rảnh rỗi thì đọc sách nhiều vào, tri thức chính là sức mạnh!"
Trần Đại Liễu vừa nói, lại lớn giọng: "Mấy lớp học của thanh niên trí thức cũng nên đi học thêm, đừng có về đến nhà là chỉ biết bưng bát trà xem gà nhà đánh nhau, hoặc là chẳng có chuyện gì cũng đánh con. Nên tự học thêm văn hóa, cô ta lợi hại như vậy cũng vì đọc nhiều sách, tại sao các người lại không chịu khó thêm chút chứ?"
Lâm Đại Binh làm nhà gạch đỏ mà công điểm vẫn cao hơn những người khác, chẳng phải là vì để người dân không lười đi hỏi và nghe giảng bài phụ đạo hay sao, nếu không, ai lại cho điểm cao như vậy?
Đám người này, đã nói bao nhiêu lần rồi, tập võ thì lại rất tích cực, nhưng mỗi tội đọc sách thì không bằng mấy đứa nhỏ trong thôn.
Lý Quốc Khánh: "..." Thì ra Bạch Hi đã nói rồi à, khó trách nàng tức giận đến độ nói ra câu vừa không ăn nhập vừa khó hiểu kia.
Nghe Trần Đại Liễu nói, đám dân thôn cười trừ ngượng ngùng: "Thôn trưởng à, thì tại bận quá chứ sao!"
"Bận? Bận cái gì? Ta thấy các ngươi toàn lười là chính! Cô thì sao? Cô ấy lo biết bao nhiêu chuyện mà còn rảnh thời gian học hành được, còn các người thì chỉ bận mỗi một việc nhỏ nhoi đã than, còn dám nói không có thời gian. Mới nhấc cái mông lên là ta biết các người định làm gì rồi."
"Trần Đại Cát, ngươi là đứa lười học nhất đấy, phạt ngươi sau giờ làm chép lại danh sách người trong thôn mười lần, chậm nhất chiều mai phải nộp."
Trần Đại Cát trợn tròn mắt: "Hả?"
"Hả cái gì mà hả, cứ vậy đi!"
Trần Đại Liễu vừa nói xong thì lại thấy mấy người dân thôn khoái trá cười trên nỗi đau của người khác, nên liền chỉ mặt từng người trong bọn họ: "Cười cái gì mà cười, còn có mặt mũi cười, đừng tưởng ta không biết lần trước các ngươi còn tính sai sổ sách. Dù không để các ngươi làm kế toán thì cũng không thể tính sai được chứ? Lần sau có chuyện thì còn ai dám nhờ đến các ngươi nữa? Về nhà chép bảng cửu chương ba mươi lần cho ta."
Nói xong, Trần Đại Liễu chợt nhớ ra gì đó, liền quay lại nghiêm túc: "Ta cảnh cáo các ngươi, đừng có bày trò, phải tự mình viết đấy, đừng hòng nhờ con cái làm giùm. Nếu phát hiện, thì phạt gấp đôi đấy!"
Mấy người kia sao biết, chỉ mới cười một chút đã bị vạ lây rồi, lập tức hoảng hồn.
Nghe thấy đường lui đã bị chặn hết rồi thì càng thêm trợn mắt há mồm.
( Sắp đến tết rồi, chúc mọi người một ngày lễ vui vẻ nha, dù ta vẫn không rõ cái ngày này là ngày lễ gì, nhưng ta vẫn mong các bé mãi luôn vui vẻ hạnh phúc ~) (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận