Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 110: Không đuổi kịp nóng hổi (length: 8581)

Một đêm trôi qua rất nhanh.
Ngày thứ hai là mùng một đầu năm.
Lúc Bạch Hi còn đang ngủ mơ, các nhà các hộ đã lục đục thức dậy thu dọn, ai nấy đều muốn ăn điểm tâm cho nhanh, sớm sớm đi chúc Tết nàng.
Có người vì tranh thủ đi sớm, đến điểm tâm cũng chưa kịp ăn.
Ngày trước, khi chưa phá bỏ các hủ tục, đạo quán cách xa mấy chục dặm có hương hỏa thịnh vượng nhất, mấy thôn quanh đó để kịp giờ đi lễ, nhiều người chưa sáng đã lên đường.
Thời ấy, lúc nhộn nhịp nhất, trên đường đèn đuốc sáng choang, soi rõ cả đường núi.
Giờ đạo quán không còn, mà dù có thì người Ngưu La thôn cũng chẳng đi.
Họ có cô nãi nãi ở đây rồi, chỉ cần chúc Tết cô nãi nãi là đủ, thần tiên nhà mình không bái, chạy ra ngoài cầu gì cho xa xôi.
Tiểu Hắc nghe tiếng động dưới nhà, ngập ngừng một chút, rồi không lên lầu hai đánh thức Bạch Hi.
Hôm qua chủ tử tu luyện đến tận nửa đêm mới ngủ, tốt nhất là đừng đánh thức chủ tử.
Người dưới nhà cũng không ai muốn đánh thức Bạch Hi, cô nãi nãi còn nhỏ, đang tuổi ăn ngủ, ngủ ít làm sao lớn được.
Người đến sớm im lặng chờ đợi, người đến muộn thì chào hỏi những người đến trước, mọi người đều đồng ý nhỏ tiếng, chắp tay chúc Tết nhau, rồi cùng chờ Bạch Hi tỉnh dậy để chúc Tết nàng.
"Sao các ngươi đến sớm thế, ta cứ tưởng nhà ta đủ sớm rồi, ai dè vẫn sau các ngươi."
"Hì hì, thì là vì muốn đến sớm chúc Tết cô nãi nãi."
"Nhà lão Lý còn sớm hơn, đến mà chưa kịp ăn sáng, biết vậy ta đã dậy sớm thêm chút nữa."
Nhà lão Lý được mọi người ngưỡng mộ mặt mày hớn hở, miệng thì khiêm tốn khách khí vài câu.
Dù không nói rõ, nhưng mọi người đều tự nhận định rằng người đến sớm thì nhận được nhiều phúc hơn người đến muộn, cũng giống như đi lễ ở đạo quán chùa miếu, ai nấy đều tranh giành nén hương đầu vậy.
Có người vì con ở nhà dậy trễ mà bực mình quát mắng hai câu: "Đã sớm kêu các ngươi ngủ, không nghe, chỉ ham chơi chơi chơi, bây giờ thì hay rồi, lề mà lề mề, có mà đớp phân cũng không kịp miếng nóng."
Nhưng cũng chỉ mắng hai câu rồi bị người bên cạnh khuyên can, ngày mùng một đầu năm, không nên mắng chửi người, mà nói gì thì nói, cô nãi nãi ở trên đó, mấy lời này lỡ mà để cô nãi nãi nghe thấy thì hỏng, lỡ làm cô nãi nãi buồn lòng.
Chẳng ai ngờ, Bạch Hi ngủ một giấc dài ơi là dài, mãi đến gần trưa mới tỉnh giấc.
"Cô nãi nãi không khéo lại bệnh mất rồi?"
Tiếng nói vừa dứt, cả đám người đã đổ dồn mắt về phía đó.
"Phì phì phì! Năm mới đến rồi, nói gì mà không hay."
"Không phải, ta cũng không cố ý nghĩ vậy đâu, chỉ là cô nãi nãi ngày trước tuy có dậy trễ một chút, nhưng đâu bỏ bữa sáng bao giờ, mà giờ sắp đến giờ cơm trưa rồi."
Cũng đúng là vậy.
Vậy là cả đám người lại hoang mang, nếu không phải thỉnh thoảng Tiểu Hắc thò đầu ra ngoài, chắc họ đã nghĩ rằng Bạch Hi không ở đây mất.
"Thôn trưởng, phải làm sao bây giờ?" Mọi người cùng nhìn Trần Đại Liễu, muốn hắn nghĩ kế.
Trần Đại Liễu sờ cằm, có chút lưỡng lự.
"Chắc không sao đâu, cô nãi nãi sức khỏe tốt lắm, bình thường ho nhẹ nửa tiếng còn không có, sao có thể không khỏe."
Lời này không sai, nửa năm trước cô nãi nãi chết đuối, tỉnh lại còn tự về được nhà trên cây, mà hôm sau vẫn nhảy nhót tung tăng, có thấy không khỏe gì đâu.
Trần Chiêu Đệ nói thêm vào: "Mọi người đừng lo, trong nhà trên cây còn có Tiểu Hắc mà, Tiểu Hắc nó hiểu được tính người, nếu cô nãi nãi không khỏe, nó nhất định sẽ xuống báo người, Tiểu Hắc mà không động tĩnh gì thì đoán là cô nãi nãi ngủ quên thôi."
Nghe vậy, mọi người nhao nhao gật đầu, cũng đúng, người lớn như họ vẫn còn ngủ quên đấy thôi.
"Kiên nhẫn chờ chút nữa xem sao, dù gì cũng đang Tết nhất, mọi người cũng không có việc gì gấp."
Trần Đại Liễu vừa nói xong, mọi người nhao nhao vâng lời, nhưng đúng vậy thật mà.
Nói thật, giờ mà kêu ai về nhà thì có mà nhà đấy chẳng đi ấy.
Bất kể lớn bé đều đang chờ Bạch Hi, ông bà cha mẹ trong nhà cũng chẳng chạy loạn, Tiểu Thuận Tử cùng mấy đứa cũng ngoan ngoãn chờ cạnh cha mẹ, người khác thì càng không chạy loạn.
Bạch Hi tỉnh lại vẫn còn nhớ những cảnh tượng kỳ lạ trong mộng, nghe được tiếng rì rầm bàn tán bên dưới, cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, vén chăn lên, chui ra khỏi ổ chăn ấm áp.
"Sao không ai đánh thức ta?"
Tiểu Hắc ư ử, chủ tử, thấy ngươi ngủ ngon nên ta không quấy rầy ngươi.
Bạch Hi cũng không có ý trách móc, là chính nàng ngủ say.
Thời tiết dường như lạnh hơn hẳn, vừa rời khỏi ổ chăn Bạch Hi không khỏi rùng mình, run rẩy cả người, mỗi khi thế này, nàng lại không nhịn được nhớ đến bộ đồ giữ ấm của mình.
Trong ánh mắt Tiểu Hắc vừa buồn cười vừa không dám cười, Bạch Hi nhanh chóng mặc hết từng món quần áo bên mép giường lên người, cảm thấy ấm hơn chút thì mới đi rửa mặt.
"Xuống gọi hai người lên đây, lát giúp ta mang đồ xuống dưới."
Bạch Hi vừa dứt lời, Tiểu Hắc đã ngoan ngoãn ư ử vâng lời, mở cửa đi xuống lầu.
Vừa thấy Tiểu Hắc thong thả không vội xuống cầu thang, mọi người lập tức hiểu ra, cô nãi nãi tỉnh rồi.
"Ngươi, với ngươi nữa, đi theo ta."
Tiểu Hắc lướt mắt một lượt, rồi giơ một chân lên tùy tiện chỉ một người, lại hướng về một người khác quát lên hống hách.
Ý gì đây?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt mày ngơ ngác.
Tiểu Hắc quay đầu đi hai bước, thấy chẳng ai đi theo liền chau mày lại, rồi quay lại hối thúc hai người kia, quát, mau lên, còn đứng ngẩn ra gì đó.
Trần Nhụy vừa thấy, lập tức hiểu ý, mở miệng: "Tiểu Hắc ý là kêu hai người đó đuổi theo nó."
"Chắc là cô nãi nãi muốn làm gì đó, sai Tiểu Hắc lên gọi người xuống giúp."
Tiểu Hắc gật đầu, hài lòng nhìn Trần Nhụy, cảnh này khiến mọi người kinh hô thần kỳ.
"A, a." Tiểu Thuận Tử nghe thấy liền lập tức gạt tay cha trên vai ra, soạt soạt chạy đến trước.
Tiểu Lục Tử vừa thấy liền nhanh nhẹn chạy theo, còn Tiểu Thạch Đầu chậm một bước thì ỉu xìu: "Rõ ràng Tiểu Hắc chỉ vào ta mà."
"Ai bảo con chậm chân." Mẹ Thạch Đầu bực mình cốc trán con, giờ đây bà cũng lôi lời mắng của Trần đại tẩu vừa rồi ra dùng, cứ chậm chạp như vậy, đớp phân cũng không kịp nóng hổi.
Nhìn con nhà Tiểu Lục Tử kìa, lanh lợi hơn hẳn. Mẹ Thạch Đầu liếc nhìn cha mẹ Tiểu Lục Tử bên cạnh, trong mắt toàn là ngưỡng mộ.
Cha Thạch Đầu thì ngược lại khôn khéo đẩy vai con trai, nói: "Vậy con mau đi đi." Dù sao Tiểu Hắc cũng đâu nói gì, tiện tay nhất chỉ thì có thể là Tiểu Thạch Đầu cũng có thể là Tiểu Lục Tử, có thêm một người đi cũng không sao.
Nghe xong, Tiểu Thạch Đầu cũng chẳng nghĩ nhiều, lập tức đi theo sau lên bậc thang.
Người còn lại thấy vậy, không ngừng hâm mộ nhìn cha mẹ của ba đứa Tiểu Thuận Tử, cô nãi nãi lên nhà cái gọi ngay ba đứa con họ, đúng là vận may thật tốt.
Lúc này, đã có người trong lòng có chủ ý, xem ra, về sau phải thân thiết với Tiểu Hắc nhiều hơn mới được.
Thấy Tiểu Hắc cùng Tiểu Thuận Tử thường gặp nhau như thế, có việc thì nó gọi thẳng chúng là đúng rồi.
--- Chương 7?
Có bạn nhỏ nói truyện của tôi không có những cảnh xé nhau kịch liệt, có vẻ không đủ kích thích.
Về chuyện này, tôi đã suy nghĩ mấy ngày rồi.
Nhưng tôi thật sự không giỏi viết cảnh xé nhau hay những tình tiết cực phẩm.
Mọi người không biết đâu, tôi là cái loại đặc biệt bất tài, cãi nhau với người ta một chút là lại tự làm mình khóc trước.
Mỗi lần như vậy, tôi đều hối hận, đấm ngực dậm chân, cứ cảm thấy lúc đó mình biểu cảm không đúng, giọng điệu không đúng, tư thái không đúng, đáng lẽ phải hung hăng đáp trả, rồi thường xuyên hối hận lời mình không diễn đạt hoàn hảo, rõ ràng lý ở bên mình, lại làm mình giận run người.
Lúc đó phải thế này, biểu cảm thế này mới phải, đáng lẽ nên.... Dù sao lần nào tôi cũng cãi không lại người ta, còn làm mình tức không muốn sống như thế.
(Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đau lòng) (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận