Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 541: Không thể không thỏa hiệp (length: 8147)

"Đúng! Cút đi!"
"Đi mau, chúng ta không hoan nghênh bọn họ..."
Đám người trong tổ học tập thấy dân làng nổi giận, có vẻ chỉ cần không hợp ý là muốn động tay động chân ngay, nên hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai dám lên tiếng, sợ đòn gánh, cuốc kia sẽ nện vào đầu mình.
"Tiểu đồng chí Bạch Hi..." Triệu cán sự cười còn khó coi hơn khóc.
Bạch Hi như không thấy vẻ xấu hổ trên mặt Triệu cán sự, nàng nhẹ nhàng phất tay, Trần Thiên Minh lập tức buông tay đang đè Hồ Thiên Kiều ra, lui sang một bên.
Còn Hồ Thiên Kiều đã khóc đến câm cả họng, ngồi bệt dưới đất, vừa khóc vừa sụt sùi, một bên má đỏ bừng, nàng lớn như vậy, đâu có chịu thiệt như vậy bao giờ.
Ngay lúc Triệu cán sự chuẩn bị nói với Bạch Hi thêm vài câu thì bỗng có người chen vào, vừa kinh hô, vừa đỡ Hồ Thiên Kiều dậy.
"Chuyện gì thế này?"
Lưu Lan vừa lau nước mắt cho Hồ Thiên Kiều, vừa kinh ngạc: "Sao lại ra nông nỗi này?"
"Ô ô, chị Lan, em, sao chị lại ở đây?" Hồ Thiên Kiều vốn chỉ tủi thân, thấy người quen, lúc này òa khóc nức nở.
Lưu Lan: "Tôi chen chân ở đây!"
"Thiên Kiều, sao em lại đến đây, chẳng lẽ em cũng xuống nông thôn à?"
Hồ Thiên Kiều lắc đầu: "Không phải, em đến học tập, cùng tổ học tập đến."
Lúc này, tổ trưởng tổ học tập đã cùng Trần Đại Liễu không ngừng nói lời hay, ai cũng không rảnh trách Hồ Thiên Kiều bây giờ, lại càng không có thời gian phản ứng nàng.
Còn Bạch Hi thì thấy Lưu Lan và Hồ Thiên Kiều quen nhau, ôm đầu khóc ầm lên, chợt hiểu, thì ra là người quen, khó trách nàng cảm thấy cách hành xử của Hồ Thiên Kiều hơi quen mắt.
Tổ trưởng tổ học tập Trương Hồng Quân thấy nói thế nào với Trần Đại Liễu cũng vô ích, đành phải đi về phía Bạch Hi.
"Tiểu đồng chí Bạch Hi, đồng chí Hồ nhà ta không cố ý, ta thay nàng nhận lỗi với cô, cô có thể nể mặt ta..."
Bạch Hi nhíu mày: "Mặt mũi ngươi? Ngươi là ai? Mặt mũi ngươi đáng giá mấy đồng một cân? Sao ta phải nể mặt ngươi?"
Trương Hồng Quân lập tức bị hỏi khó, hắn phải nói thế nào đây?
Hắn chỉ là tổ trưởng tổ học tập, thân là sinh viên đại học, ở nơi khác có thể sẽ nổi tiếng, dù sao thời này người làm văn hóa không nhiều, ở đâu cũng được tôn trọng, nhưng ở thôn Ngưu La này thì chẳng có tác dụng gì.
Sinh viên đại học, thôn Ngưu La cũng có mấy người rồi, học sinh cấp hai, cấp ba, thôn Ngưu La cũng có hai mươi mấy người, thôn Ngưu La còn từng có phó doanh trưởng đấy, không giỏi hơn ngươi à?
Thôn Ngưu La bây giờ vẫn có mấy người trẻ đang nhập ngũ, ở thành phố làm công nhân, nơi khác làm giáo viên cũng có, dựa vào đâu mà bắt nãi nãi thôn ta nể mặt ngươi, ngươi còn to hơn cả ông trời à?
Triệu cán sự nhận được ánh mắt cầu cứu của Trương Hồng Quân, đành phải kiên trì mở lời: "Tiểu đồng chí Bạch Hi, cô xem, cô cảm thấy như thế nào mới có thể để tổ học tập ở lại?"
Hắn còn hiểu rõ tình hình thôn Ngưu La hơn cả tổ học tập, cho dù ép tổ học tập ở lại, thôn Ngưu La không đuổi người, nhưng không có Bạch Hi lên tiếng, tổ học tập ở thôn cũng khó di chuyển, đừng nói đến việc học tập được gì, mà nếu thôn Ngưu La xác định thái độ không tốt, thì người của tổ học tập sẽ còn thảm hơn.
Lưu Lan cũng đã nghe đại khái từ miệng Hồ Thiên Kiều, ban đầu nàng còn muốn cầu xin, nhưng đúng lúc nghe được lời nói không khách khí của Bạch Hi đáp trả Trương Hồng Quân, nhất thời nuốt lại lời đến miệng.
Lưu Lan không ngốc, nàng sao không biết mình ở thôn không được hoan nghênh, nếu không phải hộ khẩu đăng ký ở thôn, phỏng chừng thôn Ngưu La đã sớm đuổi nàng ra khỏi cửa rồi.
Lần này nàng cũng nghĩ thông suốt, sống qua những ngày xuống nông thôn, đợi về thành phố là xong, thực sự khiến người trong thôn không vui thì mình cũng chẳng có lợi gì.
Thực ra Lưu Lan biết sợ cũng là do nhận được thư của các bạn học cùng đi xuống nông thôn, lúc mới đến, ở những nơi không quen, đều là những đứa trẻ từ thành phố xuống, rau hẹ với mạ non còn không phân biệt được, chứ đừng nói là làm việc.
Mới đầu, mọi người đều nhiệt tình, nhưng rất nhanh sau, mọi người đều im lặng.
Đến nông thôn, không ai chiều chuộng ngươi, muốn ăn cơm thì phải làm việc kiếm công điểm, nơi nào cũng thế, có điều, muốn tra tấn ngươi, chỉ cần phân công việc, khi làm chỉ cần động nhẹ ngón tay thì cũng đủ khiến ngươi chịu khổ.
Lúc khai hoang, hay khi thu hoạch gấp gáp cũng vậy, giao việc cho ngươi, ngươi không làm xong thì tối vẫn phải làm tiếp.
Không làm xong thì không có công điểm, hôm sau lại tiếp tục làm, vốn công điểm đổi lương thực đã không đủ ăn, còn bị trừ, người liền không có lương thực, không có sức mà làm, cứ thế tuần hoàn, không cần làm gì, tự ngươi đã suy sụp.
Bạn học gửi thư nói, không ít người xuống nông thôn, không trụ được nửa năm, đã ở lại chỗ xuống, kết hôn với gia đình có điều kiện tốt, các bạn nữ thì như vậy, mà các bạn nam cũng thế.
Bạn học này gửi thư cho Lưu Lan, cũng là vì một bạn nam ở trường đẹp trai, kiên trì mãi cuối cùng cũng phải lấy con gái nhà trưởng thôn, có chút cảm thán.
Nghe nói cô gái kia cũng không xinh đẹp, một bữa cơm ăn hai bát lớn, vóc dáng còn khỏe hơn đàn ông, vẫn chưa ai muốn cưới.
Bạn nam kia vừa đến thì vì đẹp trai đã có không ít con gái nhà giàu để ý, nhưng ai so được với nhà trưởng thôn?
Bạn nam này vẫn luôn không muốn, cứ nói mình ở thành phố đã có đối tượng, người nhà gái cũng không nói gì, nhưng lúc chia việc thì lại gây khó dễ, vì thế bạn nam cố gắng đến như vậy, vẫn không thấy có tin về thành, cuối cùng cũng đầu hàng.
Lưu Lan nghe tin thì sững sờ nửa ngày, cả đêm không ngủ được.
Cuộc sống luôn là sự so sánh, trước khi nhận được thư, chỉ nhìn những thôn khác, Lưu Lan đã biết mình ở thôn Ngưu La đã quá tốt, nhưng khi đọc được nội dung thư, nàng lại càng thấm thía hơn.
Nếu là nàng đến những chỗ kia, phỏng chừng không quá ba tháng, nàng không chịu được.
Thôn Ngưu La, trừ một số chuyện mang hơi hướng phong kiến, thì cả thôn trên dưới đều nuông chiều Bạch Hi, cưng chiều Bạch Hi, không có gì không tốt.
Nói là không có lý lẽ, thì người thôn Ngưu La trừ những chuyện của Bạch Hi ra không có ai nửa lời thương lượng, còn lúc khác, thì đều làm theo quy tắc, giảng đạo lý.
Công điểm cũng không tùy tiện trừ bớt, lúc chia lương thực cũng không gian lận, lúc chia thịt, mặc dù khiến người thôn Ngưu La tức nghiến răng nghiến lợi, sau khi quét xong chuồng heo cũng vẫn nhận được thịt.
Bạn học gửi thư nói hơn nửa năm còn chưa kịp ăn một miếng thịt, còn nàng ở thôn Ngưu La, một năm ăn còn nhiều hơn ở thành phố.
Thôn Ngưu La cũng không phải không có người trẻ chưa kết hôn, cũng không phải không có người không thích nữ thanh niên trí thức ở khu nhà nhỏ, nhưng người ta đều đường đường chính chính theo đuổi.
Hái ít hoa dại tặng, hoặc là giúp gánh nước, nhà làm món gì ngon, cũng sẽ đưa cho người mình thích một phần, có ai ra thị trấn thì sẽ mua bánh ngọt hoặc kem dưỡng da,...
( ta có viết hơi nhạy cảm không? Ta đã cố thu bớt, không biết có bị không. . . ) ( hết chương ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận