Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 230: Không yêu thích (length: 7835)

Vốn dĩ người trong thôn sau khi luyện võ một thời gian liền cảm thấy thể chất đích xác tốt hơn nhiều, trước kia có thể gánh một trăm cân bao tải lương thực, hiện tại gánh một trăm ba mươi cân cũng không thấy nặng, đi đường thì eo không đau chân không mỏi, cả người tinh thần cũng tốt.
Hiện tại lại nghe nói muốn có thi đấu, vậy khẳng định sẽ học luyện càng thêm chăm chỉ.
Dù sao cũng luyện, vậy đương nhiên là muốn luyện cho tốt, đến lúc đó có thứ tự, trước mặt trưởng thôn thì không nói, còn có thể được cô nãi nãi khen ngợi và thưởng, một mũi tên trúng mấy đích, ai mà không muốn.
Bạch Hi đi học thì bền lòng vững dạ giữa buổi đến văn phòng của Chu lão sư ăn đồ.
Ăn được một lúc, nàng buông bánh cuốn trứng gà trong tay xuống, nhìn về phía người bên cạnh.
"Chu lão sư, ngươi cứ nhìn ta làm gì?" Bạch Hi vừa hỏi, vừa rụt bánh cuốn trong tay lại, đừng có ý đồ với bánh cuốn của ta, ta tất cả chỉ còn có ba cái thôi đó.
Đây là làm từ lương thực tinh, bên trong kẹp hai quả trứng chiên và một miếng thịt heo rừng rim, cắn một miếng thì thơm ngào ngạt, Bạch Hi rất thích ăn, nên Lý Giai mới làm nhiều một chút, nàng bỏ vào túi càn khôn mấy cái.
Hiện tại không phải thời điểm thu hoạch lương thực, lương thực tinh vẫn là người trong thôn tìm cách nhờ quan hệ đổi cho Bạch Hi, đừng nói Chu lão sư, ngay cả Trần Chiêu Đệ và Lý Giai nấu cơm cho Bạch Hi cũng phải nhịn ăn.
Chu lão sư vừa thấy, lập tức dở khóc dở cười: "Bạch Hi đồng học, em yên tâm, thầy không có ý đồ với bánh cuốn của em."
"Vậy thì tốt." Bạch Hi gật đầu, lại càng nắm chặt bánh cuốn, thân thể cũng nhích lại gần mép ghế, bày ra hết hành động bảo vệ đồ ăn của trẻ con.
"..." Chu lão sư im lặng, đành phải nâng chén trà lên uống hai ngụm nước, nuốt nước bọt trong cổ họng xuống, cũng thu liễm ánh mắt, mới tiếp tục mở miệng nói: "Là như vầy, bài thi trước đó, thầy cho bạn học cũ của thầy xem, bọn họ không tin em chỉ là một đứa bé mới bảy tuổi."
Bạch Hi nghe xong, không vấn đề nói: "Không tin thì thôi, để họ tin thì cũng chẳng có lợi ích gì." Nàng đích xác không phải mới bảy tuổi, nàng ở thiên giới vừa trưởng thành, chỉ là khi tấn thăng thần cấp giai phẩm thì gặp sự cố.
"Này, Bạch Hi đồng học, em không thể nghĩ như vậy, em có thành tích tốt như vậy, nên để càng nhiều người biết, mới có thể..."
"Chu lão sư." Bạch Hi cắt ngang lời hắn, nghi hoặc hỏi: "Làm nhiều người biết như vậy, đối với ta có lợi gì sao? Cũng không có đồ ăn."
Bạch Hi thật ra không thích ăn đồ ngọt, nhưng nàng cũng thật sự lười đối phó với những chuyện đó, nàng có thể ngày ngày đến trường học báo danh đã là không dễ dàng.
Chu lão sư nghe Bạch Hi nói những lời không có chút chí khí nào, phiền muộn cau mày mấy lần, hắn muốn cùng Bạch Hi nói đạo lý về sự vẻ vang, nhưng Bạch Hi mới bảy tuổi, rõ ràng sẽ không nghe những điều đó, điều này khiến hắn nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
"Nhưng mà, thầy đã hứa để em thi một lần cho bọn họ xem rồi mà. Bạch Hi, đợi thi xong, thầy sẽ tiến cử em đi tham gia thi ở thành phố, như vậy sẽ có khen thưởng."
Nói đến khen thưởng, Chu lão sư nhìn Bạch Hi, cố ý nhấn mạnh mấy chữ, rất nhanh liền thấy ánh mắt Bạch Hi dường như sáng lên một chút, hắn vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Khi học sinh tham gia thi, người ta đều sợ người khác biết mình giỏi, tốt nhất là có thể nhận được nhiều khích lệ và tán đồng hơn, cho gia đình được nở mày nở mặt, nhưng Bạch Hi thì sao, đối với những điều này đều không có hứng thú, chỉ đối với khen thưởng có chút hứng thú.
Rõ ràng ăn uống cũng không tệ, tại sao lại có vẻ... ngô... một bộ dáng tham tiền vậy, không hợp với dáng vẻ tròn vo tinh xảo đáng yêu chút nào cả.
"Bạch Hi đồng học, em thích ăn đồ ngọt sao?"
"Không thích." Bạch Hi lắc đầu.
Chu lão sư: "..." Ai mới vừa nói phải có đồ ngọt mới chịu, không thích ăn đồ ngọt, em nhắc tới đồ ngọt làm gì.
Trước đây Chu lão sư cảm thấy mình từng trải nhiều việc đời, gặp đủ loại học sinh, đã ứng đối tự nhiên, như thế nào cũng sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng bây giờ hết lần này đến lần khác bị một Bạch Hi làm cho thường xuyên không nói lại được.
Bạch Hi: "Ta không thích, nhưng trẻ con ở thôn ta thích."
Lời nói non nớt làm Chu lão sư ngẩn người, hắn mới phản ứng lại, mình lại lỡ hỏi những phiền muộn trong lòng.
"Chu lão sư, nếu như khen thưởng không tệ, ta có thể làm lại một lần bài tập."
Cho nên, Bạch Hi không thích ăn đồ ngọt, nhưng vì để trẻ con trong thôn mình có đồ ngọt mà có thể chọn lấy đồ ngọt?
Chu lão sư cũng đã vài lần thấy Bạch Hi chia bánh kẹo cho trẻ con thôn Ngưu La, mới đầu, hắn còn nghĩ có phải Bạch Hi dùng bánh kẹo mua chuộc người không, nhưng về sau mới biết, người thôn Ngưu La thật sự là tôn kính Bạch Hi.
Mà Bạch Hi cũng không phải là người keo kiệt, thường xuyên cho bọn trẻ đồ ăn, đương nhiên, chỉ giới hạn ở thôn Ngưu La, thường làm cho vị lão sư này của hắn phải thèm thuồng.
Đối mặt với đôi mắt trong veo của Bạch Hi, Chu lão sư bây giờ không thể nói ra lời lừa gạt Bạch Hi, đương nhiên cũng vì Bạch Hi không phải là người dễ bị lừa gạt, hễ ai nghĩ lừa gạt nàng thì kết cục đều rất thảm.
Tiền lương của hắn chỉ có mười đồng, phần lớn kỳ thực là lương thực do công xã phát hàng tháng, bất quá lương thực công xã phát cũng là lấy từ các thôn, cũng tương đương với các thôn thanh toán tiền lương cho giáo sư.
Hắn thì không có phiếu mua hàng, mười đồng tiền lương thì phải đưa tám đồng về cho gia đình, hắn tự mình cũng chỉ còn lại hai đồng, lấy đâu ra tiền mua bánh kẹo cho Bạch Hi.
Chu lão sư trầm tư một chút, quyết định thành thật khai báo: "Là như vậy, Bạch Hi đồng học, thầy đây không có khả năng tiến cử em đi thi ở thành phố, nhưng bạn học của thầy có khả năng này, nhưng đầu tiên em phải làm cho bọn họ tin em làm được, không thể lãng phí suất thi được."
Đối mặt với nụ cười hiền hòa của Chu lão sư, Bạch Hi chỉ tiếp tục cắn một cái bánh cuốn, phồng má nhai nhai, không ăn thì sắp nguội mất.
"Nhưng mà, thầy bảo đảm với em, thành phố là có khen thưởng, chỉ cần em tham gia, có thứ hạng, nhất định sẽ có khen thưởng, giống như là vở ghi chép đẹp, dày hơn, so với những cuốn vở hiện tại của các em." Chu lão sư vừa nói vừa khoa tay.
Bất quá Bạch Hi rõ ràng hứng thú không cao, vì thế Chu lão sư lại tiếp tục nói: "Quan trọng nhất là, có khen thưởng mười lăm đồng."
Nói đến điều này, Chu lão sư cũng có chút hâm mộ, còn cao hơn cả tiền lương một tháng của hắn, đương nhiên, hắn cũng không nói, đây là khen thưởng cho người đạt hạng nhất.
Bạch Hi vừa kịp nuốt miếng bánh cuốn trong miệng, nghe đến đây, dường như có vẻ hứng thú: "Có mười lăm đồng sao? Là khen thưởng cho người dự thi à?"
Chu lão sư gật đầu: "Đương nhiên rồi." Cô nhóc này mới bảy tuổi mà rất lanh lợi, trẻ con bình thường thì đâu có nghĩ tới chuyện hỏi những điều này.
"Ồ, vậy có vẻ không tệ, mười lăm đồng có thể mua được mấy cân bánh kẹo đấy, đủ cho mọi người ăn." Mặt Bạch Hi tỏ vẻ đã quyết định gật đầu: "Vậy cũng được thôi, khi nào đi thì Chu lão sư nhớ nói cho ta biết."
Mười lăm đồng để mua bánh kẹo thôi à? Chu lão sư nghe những lời non nớt của Bạch Hi, lại nhìn nàng có vẻ đã quyết định làm như vậy, lập tức cảm thấy tim nhói lên từng đợt.
Nếu không phải Bạch Hi còn nhỏ, hơn nữa mồ côi cha mẹ, do tập thể thôn Ngưu La nuôi dưỡng, Chu lão sư không nghi ngờ chút nào sẽ có người đi lừa thổ hào.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận