Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 183: Giẫm lên đầu lên cây (length: 7824)

"Ngày!"
"Còn thật là nhằm vào cô nãi nãi mà đến."
Trần Đại Liễu cùng đám người chứng kiến cảnh tượng này, tim lập tức đập nhanh muốn ngừng lại.
Khoảng cách trăm mét, bọn họ dốc hết sức bình sinh mới chạy tới được.
"Dừng tay!"
"Buông cô nãi nãi của chúng ta ra!"
"Nàng còn là một đứa trẻ, ngươi có gì cứ nhằm vào ta đây này!"
"..."
Tiểu Thuận Tử mấy đứa trẻ gọi khiến Lục Thần sững sờ, sau đó nhìn thấy đám thôn dân cầm vũ khí hung tợn lao tới, Lục Thần liền xoay người, ôm Bạch Hi nhanh chóng leo lên tảng đá bên bờ suối, ngó trước nhìn sau tìm đường lui.
Nhưng hành động này của hắn trong mắt Trần Đại Liễu lại càng cho thấy Lục Thần là người xấu.
Đương nhiên, sau lần ở cửa thành, Trần Đại Liễu cũng không nghĩ người đến là người tốt, bất quá ngươi có thể là người xấu, nhưng ngươi muốn cướp cô nãi nãi của chúng ta đi thì không được.
Một đám người thoáng chốc đã tới bờ suối, Lục Thần thấy thôn dân mặt mày không thiện, cũng không biết có làm bị thương Bạch Hi hay không, đương nhiên không thể thả người, hai bên cứ vậy đứng ở bờ suối đối diện nồi thức ăn đang sôi ùng ục.
"Oa..."
Vừa thấy người lớn trong thôn tới, mấy đứa Tiểu Thuận Tử nhất thời thở phào, lập tức nhao nhao khóc lên.
"Tên người xấu này, hắn muốn bắt cóc cô nãi nãi đi..."
Trần Đại Liễu: "Chúng ta biết."
Hắn nói xong, ra hiệu cho mấy đứa Tiểu Thuận Tử né sang một bên, nhìn chằm chằm Lục Thần chuẩn bị lên tiếng thì khựng lại, người này sao lại giống người đã đụng độ ở cửa thành vậy?
Kệ đi, chắc là mình không nhớ rõ mặt người ta thôi.
Trần Đại Liễu gạt mối băn khoăn đó ra sau đầu, trừng mắt Lục Thần: "Ngươi là ai? Đến thôn chúng ta làm gì?"
"Không cần biết ngươi có mục đích gì, ngươi thả cô... Khụ khụ, thả nàng trước đã." Vốn dĩ Trần Đại Liễu đã quen miệng, nhưng nghĩ lại, nhỡ tên này biết mà cưỡng ép cô nãi nãi, thì chẳng làm cô nãi nãi càng nguy hiểm sao.
"Đây là cô nãi nãi của các ngươi?" Lục Thần không trả lời mà nhìn Bạch Hi, lại quay sang Trần Đại Liễu hỏi.
"Thì sao!" Trần Đại Liễu trong lòng trầm xuống, quả nhiên, tên bại hoại này đã chuẩn bị cả rồi.
"Ta cho ngươi biết, tốt nhất đừng manh động, cũng đừng nghĩ quẩn, chúng ta đông người thế này, ngươi không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho người nhà chứ."
Nghe lời đe dọa của Trần Đại Liễu, lại thấy thôn dân hung tợn, cứ như hễ không vừa ý là sẽ động tay ngay, rõ ràng là đang coi hắn là người xấu. Lục Thần biết là hiểu lầm, cười nói: "Ta không có ý làm tổn thương con bé."
"Đều là hiểu lầm, ta còn tưởng các ngươi là..."
Lục Thần nói, vừa định nhảy xuống tảng đá, thả Bạch Hi xuống thì liếc thấy cái bóng trắng đang tới gần trong suối phía sau, đợi thấy rõ đó là gì thì trong mắt hiện lên tia kinh hãi, không kịp nghĩ liền ném Bạch Hi về phía Trần Đại Liễu, tê tâm liệt phế gào: "Có hổ, mau mang con bé chạy đi..."
Bạch Hi bị Lục Thần ném mạnh, mắt liền trợn trắng.
Mà đám Trần Đại Liễu thì càng la hét, la hét, mắng chửi, lại ném cô nãi nãi của họ như thế, nếu không bắt được thì sao.
Bạch Hi giữa không trung chỉnh lại vị trí, khi tới gần đám Trần Đại Liễu, trong lúc họ đang hoảng hốt kêu la định đưa tay ra bắt lấy nàng, thì nàng điểm nhẹ mũi chân lên đầu một người không biết tên trong đám, lại đạp lên một đầu.
Cứ như thế đạp hai ba cái, nàng nhảy lên cành cây liễu, bám vào thân cây, nhìn xuống tình hình bên dưới.
Khi Lục Thần ném Bạch Hi ra, đồng thời Tiểu Hắc từ trong suối xông lên cao, bất thình lình từ trên tảng đá lớn nhào xuống.
Nếu lúc nãy Lục Thần không ném Bạch Hi ra thì có lẽ tránh được cú nhào đầu tiên của Tiểu Hắc, nhưng vì tranh thủ thời gian cho Bạch Hi, hắn lại bỏ lỡ cơ hội đó.
Hai móng vuốt của Tiểu Hắc ấn lên Lục Thần, đầu to sát lại gần đầu hắn rồi gầm một tiếng lớn.
"Hống!"
"Tốt!" Điều khiến Lục Thần không ngờ là, đám thôn dân xung quanh nhanh chóng trấn tĩnh lại sau cơn hoảng loạn, cũng không hốt hoảng bỏ chạy mà cùng nhau kêu lên "tốt".
Thật ra Bạch Hi chính là thấy Tiểu Hắc về nên mới ra hiệu cho nó chuẩn bị đánh lén, Lục Thần cho rằng Bạch Hi bị đám thôn dân làm cho sợ nên không lên tiếng, thực ra là nàng đang bàn kế với Tiểu Hắc.
Ai bảo Lục Thần không nghe lời nàng, nàng nói sẽ cho hắn đẹp mặt.
"Tiểu Hắc, ngươi đi đâu đấy, có biết là không có ngươi cô nãi nãi suýt nữa bị bắt đi không hả!" Trần Đại Liễu lớn tiếng trách mắng.
Cái gì?
Lục Thần bị nhào xuống đất vẫn còn chóng mặt chưa hoàn hồn, thì nghe Trần Đại Liễu nói, nhìn con hổ to trước mắt, mắt đầy kinh ngạc.
Tiểu Hắc?
Con bạch hổ to này là Tiểu Hắc?
Tiểu Hắc thấy Lục Thần kinh ngạc, trong mắt hổ lóe lên vẻ coi thường.
Lục Thần xác định mình thật sự nhìn thấy vẻ coi thường từ con mắt của con bạch hổ, hơn nữa, theo cách thôn dân hành xử và lời họ nói thì con bạch hổ này là do người ở thôn Ngưu La nuôi?
Vậy mà dám nuôi hổ, nên nói người thôn này gan lớn hay là không sợ chết đây?
"Ta..." Lục Thần định chống người dậy, nhưng khi hắn vừa dùng sức ở eo thì đã bị Tiểu Hắc ấn xuống, ngay sau đó là một tiếng gầm chói tai.
"Hống~"
Lục Thần: "..."
Trần Tiểu Thông dẫn người chạy lên nhà trên cây không thấy ai, khi quay lại nghe động tĩnh ở bờ suối liền dẫn người tới.
Vừa đến thì thấy cô nãi nãi đạp mấy cái đầu nhảy lên cây liễu bên cạnh, vội vàng cùng mọi người ba chân bốn cẳng định đưa Bạch Hi xuống thì bị Bạch Hi từ chối.
Khi họ chen lên phía trước thì Trần Tiểu Thông mới nhìn thấy người bị Tiểu Hắc đè dưới thân là ai.
A?
Không phải nói là cái người gây sự kia sao, sao lại là người này?
Trần Tiểu Thông ngó đông ngó tây, rồi mới xác định đó đúng là một mình Lục Thần.
Nghe bên cạnh xôn xao tức giận, Trần Tiểu Thông tiến lên giật vạt áo cha mình: "Cha, cha, có phải người này bắt cóc cô nãi nãi không?" Hình như có gì đó không đúng.
"Đúng." Trần Đại Liễu gật đầu, lại kỳ quái nhìn Trần Tiểu Thông: "Không phải con nói hắn đến gây sự sao?"
"Thì là, nhưng mà, con là..."
"Vậy là không sai rồi, lúc chúng ta đến đã thấy hắn muốn ôm cô nãi nãi đi rồi." Trần Đại Liễu cắt ngang lời Trần Tiểu Thông.
Cho dù là khi tên đó thấy Tiểu Hắc mới ném cô nãi nãi đi thì cũng chưa chắc là người tốt, biết đâu hắn muốn dụ lão hổ ra, rồi nhân đó mà chuồn mất?
Không ít người đều nghĩ như vậy, nên tức giận trừng mắt Lục Thần, nếu không phải Tiểu Hắc khống chế Lục Thần, nếu không phải ánh mắt không thể giết người thì chắc Lục Thần đã bị ngàn đao vạn kiếm từ ánh mắt rồi.
( Bạch Hi: Ta mới sáu tuổi) (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận