Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 492: Cô nãi nãi ta tới (length: 7861)

"Tiểu cô nương không phải toàn nuôi mèo, nuôi chó sao?"
Nói đến đây, lão Chu ngừng lại một chút, hỏi: "Lúc trước ngươi muốn nuôi một con sói con, có phải cũng định mang con gái ngươi tới?"
Lục Thần cười không nói gì.
Lão Chu vừa thấy, biết ngay chuyện gì, lắc đầu, chưa từng thấy người cha nào như vậy.
Ông tiếp tục nói.
"Con gái ngươi cũng lợi hại đấy, thông minh lại có đầu óc, trồng trọt, nấu rượu... Không có gì mà nó không biết cả, cái đầu óc nhỏ xíu không biết sao mà học được nhiều thứ từ sách vở như vậy, ta còn nghe nói, có cả mấy người thanh niên trí thức đến hỏi nó, bị nó cho một trận dạy dỗ lên bờ xuống ruộng luôn..."
"Một cái thôn nhỏ cả già lẫn trẻ cộng lại cũng chỉ hơn năm trăm người, vậy mà bỗng chốc thu hút tới cả trăm thanh niên trí thức, ta nghe mà giật mình..."
Lục Thần nghe vậy, hơi nhíu mày, nhiều người như vậy, lương thực tiêu thụ cũng không ít, nó nuôi nổi sao?
Lão Chu vừa uống rượu, vừa kể cho Lục Thần nghe, hai người nói chuyện, nói đến quá nửa đêm.
Lục Thần trong lòng thở dài, nói đến thì hắn đã lâu không về, con nhóc này ngược lại là sống rất tốt, thấy lão Chu mang một bao gạo lớn trở về, xem ra cuộc sống trong thôn cũng không tệ.
Nhưng nếu làm nhiều việc như vậy, chắc cũng không chịu thiệt thòi đâu.
Lục Thần không hề lo lắng Bạch Hi chịu thiệt, có Tiểu Hắc ở đó, lại có dân làng Ngưu La thôn che chở như vậy, Lục Thần trong đầu chợt lóe lên, nó có lỡ làm trời sập thì cũng chẳng sao cả.
Ngày mùng 1 tháng 2 là ngày mùng một Tết.
Sáng sớm, dân làng đã chạy đến nhà Bạch Hi để dập đầu chúc Tết.
Trước nhà trên cây, người đến lục tục ngày càng đông.
"Nhanh lên nhanh lên... Đừng có chậm trễ nữa, chậm chân là mấy thôn khác tranh trước mất đấy."
Rõ ràng cô nãi nãi là người thôn Ngưu La của bọn họ, vậy mà các thôn khác cũng muốn xáp lại, năm ngoái chúc Tết đã có không ít người đến, năm nay chắc còn đông hơn, bọn họ ở ngay trong thôn cũng không thể chậm hơn người khác được.
"Nhìn kìa, mau lên một chút đi, người trong thôn khác đều tới rồi..."
"Ấy dà, mùng một Tết mà, đừng có phàn nàn nữa, chúng ta cũng đến không muộn, sớm quá, không làm ồn cô nãi nãi nghỉ ngơi sao!"
"Chỉ có mình ngươi lắm lý do." Dù vẫn còn cằn nhằn, nhưng giọng đã nhỏ hơn không ít.
Bạch Hi còn chưa xuống lầu, hồng bao nàng đã chuẩn bị xong.
"Tiểu Hắc, ngươi nói xem, cho cái này, có bị..."
Nói được một nửa thì ngừng lại, Bạch Hi nhìn vật trong tay, lẩm bẩm: "Ta thấy tốt lắm mà, không cần ta phải nói, mọi người cũng sẽ giữ kỹ thôi."
Dân làng không ai ngốc cả, tiền tài không nên phô ra, ai cũng biết cả.
Tiểu Hắc nghiêng đầu nhìn Bạch Hi, bụng nó đến giờ vẫn còn no, hôm qua nó ăn không ít.
Hôm qua cả thôn cùng nhau ăn tất niên.
Đều biết hiện tại Bạch Hi chỉ có một mình, nhưng nàng lại không muốn đi ăn cơm nhà ai, mọi người bàn bạc một chút, dứt khoát tất cả cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên, vừa hay lại náo nhiệt.
Bạch Hi cũng biết dân làng tốt bụng, dù sao mọi người vui vẻ là được, liền mở phòng rượu, mang lên một bàn năm cân rượu nho.
Dân làng nhao nhao kinh hô, cái này cũng không dưới chín đồng đâu.
"Sợ cái gì, bây giờ nhà ai chả có ba bốn trăm đồng, sắp sang năm mới rồi, uống một bữa rượu chín đồng thì sao."
Trần Đại Liễu vừa dứt lời, Bạch Hi cũng cười nói: "Được rồi, đừng tiếc chín đồng đó, cô nãi nãi ta trả."
Mọi người đồng loạt lắc đầu xua tay, uống thì uống, đâu thể để cô nãi nãi trả tiền được, chín đồng uống một bữa, tuy rằng thấy xót, nhưng cả năm chỉ tốn kém một hai lần như vậy, hôm nay cơm tất niên, ai cũng đều vui vẻ, đáng lắm!
Bạch Hi thấy thế cũng không cố nữa, nàng biết, bây giờ ai cũng có tiền trong túi, nhưng chưa bao giờ phung phí, nhà ai vào thành, tự mình lân la ở quán cơm cũng là vì không có chuyện gì.
Ngay cả khi không trải qua cái thời hai nén vàng cũng không đổi được một cái bánh bao để chết đói, cũng là nghe kể lại từ nhỏ, huống hồ hai năm trước thiên tai đâu có dễ chịu, đói khổ không phải không ai, sẽ không ai qua mấy ngày tháng tốt đẹp liền quên đi cái vị đói cả.
Dân làng vẫn tiết kiệm về chuyện ăn uống.
Khi Bạch Hi chưa xuất hiện, không ai tưởng tượng được họ có thể có cuộc sống như vậy, nghĩ cũng không dám nghĩ, vì chưa từng trải qua làm sao mà nghĩ ra được.
Lúc đó ước muốn lớn nhất của dân làng chỉ là có thể ăn no một bữa, mong muốn một ngày đêm biến đứa trẻ mồ côi cô nãi nãi trở thành người, những chuyện khác không ai dám nghĩ tới.
Sinh ra đã có thể thấy một đời sẽ như thế nào trôi qua, mặt hướng đất lưng hướng lên trời, cả đời đều sẽ không ngừng làm trên ruộng đồng mới có thể miễn cưỡng có đủ cơm ăn áo mặc.
Vào cái thời khó khăn đó, ai cũng nghĩ muốn chiếu cố Bạch Hi một đứa trẻ không biết gì, dốc hết sức đối tốt với nó, hỏi Bạch Hi sao không quan tâm đến những dân làng này được chứ.
Bữa cơm tất niên, trên bàn ăn của thôn Ngưu La toàn thịt đã có ba món, thịt lợn rừng hầm đậu phụ trúc, gà tây khoai tây, vịt nướng hạt dẻ.
Hạt dẻ là do trẻ con trong thôn lên núi nhặt, trước kia ít ăn, toàn để dành, lần này vừa hay dùng tới.
Trong thôn ai cũng trồng rau trong lều lớn, đương nhiên không thiếu đồ ăn, ớt đỏ tươi, măng tây giòn ngon, dưa chuột thanh mát, cải xanh mỡ màng, rau cải dầu xanh biếc...
Bữa cơm tất niên này, dân làng Ngưu La ăn gần hai tiếng, náo nhiệt vô cùng.
Thanh niên trí thức quá nhiều, tự nhiên không thể đến thôn ăn chung với dân làng Ngưu La được, cho bọn họ tự ăn ở khu nhà nhỏ dành cho thanh niên trí thức, cũng đưa năm mươi cân rượu nho qua, thức ăn dù không ngon bằng bên Ngưu La thôn, nhưng cũng có một món thịt heo, thịt kho tàu.
Không chỉ Ngưu La thôn náo nhiệt, mà những thôn khác cũng rất tưng bừng.
Năm nay cuộc sống tốt hơn hai năm trước quá nhiều rồi, ít nhiều cũng có thể mua chút thịt mang về, lại dùng thêm hai cân bột mì trắng với bột cao lương, gói một nồi sủi cảo, làm một xửng bánh bột gạo.
Thôn Hạ Tân cuộc sống cũng tốt lên, nhà họ Chu cũng có thể vui vẻ ăn một bữa cơm.
Đến bữa cơm tất niên, Chu thị dẫn ba đứa con vái về phía thôn Ngưu La, tỏ lòng cảm kích Bạch Hi đã giúp bốn mẹ con bọn họ có cuộc sống tốt đẹp.
Vốn dĩ đã nghĩ là không trụ nổi, không ngờ rằng hiện tại lại cùng Ngưu La thôn thành lập đội sản xuất, nhờ Ngưu La thôn dẫn dắt, cuộc sống không còn khổ cực nữa.
Bạch Hi vừa xuống lầu, còn chưa đứng vững, dân làng đã ô ồ quỳ đầy đất, vui vẻ dập đầu.
"Bái kiến cô nãi nãi, chúc Tết cô nãi nãi ạ. Chúc cô nãi nãi thân thể khỏe, tâm tình tốt, ăn ngon, mọi điều tốt đẹp, chúc cô nãi nãi ngày càng tốt hơn..."
Bạch Hi nghe thấy những lời chúc Tết mới mẻ này thì vui vẻ.
Không sai, đã biết học theo từ mới rồi, không cần phải nói rập khuôn nữa.
Phải biết, trước đây không ít người còn nói sai đấy.
"Đứng dậy đi, đứng dậy đi, hôm nay mọi người tinh thần đều rất tốt, xem ra hôm qua không ai uống quá chén nhỉ. Ta cũng chúc mừng năm mới mọi người, mong rằng năm sau cuộc sống càng ngày càng tốt, về sau lẫm thóc đầy nhà, túi tiền rủng rỉnh, con cháu đầy đàn..."
Lời nói còn nhanh hơn suy nghĩ, Bạch Hi nói đến đây thì sững sờ, những lời này có vẻ không ổn cho lắm thì phải?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận