Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 741: Cô nãi nãi ~ (length: 7638)

Trong một gian phòng của xưởng sản xuất bên cạnh, Trần Đại Liễu cùng một nhóm người đang ở đó. Mỗi người đều được phát một chiếc lược sắt, và đối tượng họ cần xử lý là những bộ quần áo đang được bày la liệt trước mặt.
Tình thế đã đến nước này, không thể không làm, nhưng trong lòng Trần Đại Liễu và đồng bọn vẫn bất an. Mấy lần cầm lược sắt đưa đến gần chỗ các đường chỉ may mới tinh của quần áo, nhưng lại không thể ra tay.
"Làm đi!"
"Làm thôi!"
Mọi người ngoài miệng hô hào, nhưng không ai nỡ ra tay, những bộ quần áo đẹp như thế, ra tay là hỏng mất.
Cuối cùng, Bạch Đại Thụ nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra thì tay đã nhẫn tâm đưa xuống, hướng đến vị trí đã nhắm từ trước rồi kéo mạnh.
Hành động của hắn tất nhiên thu hút ánh mắt của những người khác. Nhưng khi hắn nhấc lên xem lại, thì không rõ là do vải quần áo công nhân quá chắc chắn hay sức của Bạch Đại Thụ quá yếu, tóm lại là chẳng thấy vết cắt nào, chứ đừng nói là làm sờn vải.
Tuy nhiên, việc hắn bắt đầu hành động cũng đã mang đến dũng khí cho những người khác, và mọi người bắt đầu lần lượt ra tay.
Không ra tay không được, vì hai ngày nữa, cô nãi nãi sẽ đến kiểm tra. Nếu lúc đó thấy bọn họ chưa làm, nhất định cô sẽ không vui.
Trần Đại Liễu vừa chà vừa nhìn, thấy chỗ bị chà mới ba bốn lần đã bắt đầu sờn, trong lòng không khỏi nhỏ máu. Nguyên liệu mới tinh như vậy, lại bị phá hỏng thế này!
Lúc mới bắt đầu chà, ai nấy đều không khống chế được lực tay, một phần cũng vì xót của, nên không nỡ ra tay.
Thông thường, một chỗ phải chà đến bốn năm lần, thậm chí vài chục lần. Một chiếc quần có hai chỗ thì phải mất đến hai mươi mấy lần chà, một chiếc áo thì một chỗ, cũng phải chà đến vài lần. Áo khoác thì có đến ba bốn chỗ, vậy thì khỏi phải nói.
Nhưng sau khi làm quen tay, không biết có phải là “vò đã mẻ không sợ sứt” hay không, mọi người đã nắm vững lực tay hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
Hết một ngày, cả đám cũng đã làm được hơn năm trăm chỗ bị sờn.
Lúc nghỉ tay, Trần Đại Liễu nhìn những bộ quần áo đang xếp thành đống, không khỏi giật mình kinh ngạc, thì ra bọn họ đã phá hư nhiều đến thế sao?
Người trong thôn mà biết, chắc chắn sẽ chỉ vào mũi bọn họ mà mắng.
Trần Đại Liễu và những người khác cảm thấy chột dạ, tất nhiên không dám để cho ai biết những gì họ đã làm, cho dù có chỉ có thể giấu giếm được nhất thời.
Ngày trước tiết thanh minh một ngày.
Lý Điềm Quả và mọi người trở về.
Chuyến đi kéo dài nửa năm trời, cả đám người vừa về đến nhà, quăng hành lý vào sân liền chạy lên nhà trên cây.
"Oa... Cô nãi nãi, chúng con về rồi đây~"
"Cô nãi nãi, cô nãi nãi~"
"Cô nãi nãi..."
Bạch Hi nghe tiếng mở cửa sổ ra nhìn, không khỏi mỉm cười. Nàng nhanh chóng xuống khỏi nhà trên cây, vừa lúc Lý Điềm Quả và những người khác cũng vừa tới trước mặt.
"Bịch" vài tiếng, Trần Hữu Phúc, Lý Hữu Tài cùng Lý Điềm Quả và bảy người nữa liền quỳ xuống dập đầu với Bạch Hi.
"Cô nãi nãi, là chúng con bất hiếu, lâu như vậy mới về. Chúng con dập đầu với cô đây."
"Cô nãi nãi, cô ăn uống thế nào? Ngủ có ngon giấc không?"
"Oa... cô nãi nãi, cô không biết đâu, chúng con nhớ cô lắm!"
Bảy người không chỉ dập đầu mà còn nhao nhao kể về nỗi nhớ cô nãi nãi.
Lý La Kiệt ở đằng xa cũng đi theo tới, nhìn thấy cảnh này thì xấu hổ, đành tiến lên cúi người chào hỏi.
Đâu phải lúc nào anh cũng phải quỳ xuống trước mặt nhiều người như thế. Ở Gia Pha Tân, dù sao anh cũng là người có địa vị, khi trở về cũng được các cơ quan đơn vị địa phương tiếp đãi ân cần.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Bạch Hi cười tươi rói đỡ mọi người đứng dậy, thấy hai cô gái đã khóc thút thít, những người khác dù không rơi lệ, mắt cũng đỏ hoe, nàng liền nói đùa: "Khóc gì chứ, có phải đã về rồi không?"
"Thôi thôi, đừng khóc nữa. Biết là các ngươi vất vả rồi, lát nữa sẽ bảo người làm cho các ngươi một bữa ngon để bồi dưỡng nhé." Nếu không phải do nàng mở miệng, những người này cũng không bay sang Gia Pha Tân xa xôi kia, nên nhớ là trong số này có đến hai ba người còn chưa đi quá tỉnh thành được hai lần.
Cái gì cũng không hiểu, vậy mà cũng bởi vì dự tính của nàng mà đã một thân một mình lên đường, nói đi cũng phải nói lại, Bạch Hi cảm thấy khá là đau lòng, dù sao cũng đã chạy một đoạn đường dài như thế, bao nhiêu vất vả trên đường và cảm giác lạ lẫm nơi đất khách quê người cũng không hề dễ chịu.
"Cảm ơn cô nãi nãi." Bảy người cùng nhau nói lời cảm ơn, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Bạch Hi. Hơn nửa năm không gặp cô nãi nãi rồi, làm sao không tranh thủ ngắm nhìn cho đã mắt chứ?
Cô nãi nãi hình như gầy đi không ít, không biết có phải là do cao lên không.
Hôm nay Bạch Hi mặc quần màu lam, áo màu xanh nhạt, màu sắc phối rất ổn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn thêm trắng trẻo, giờ phút này, khuôn mặt nàng tươi cười, trông vừa đáng yêu lại vừa hiền lành.
Từ khi có xưởng may trang phục, quần áo của Bạch Hi đã nhiều lên trông thấy, nếu như trước đây nàng đã có nhiều quần áo, thì bây giờ, nàng lại càng có nhiều hơn.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đủ sắc độ, chỉ cần phù hợp với tuổi của nàng, mọi người trong thôn sẽ không ngần ngại để các bà, các cô làm cho cô nãi nãi những bộ quần áo đẹp nhất.
Ai cũng muốn tự tay làm quần áo cho Bạch Hi, do đó những phụ nữ đã kết hôn, những cô gái trẻ và cả các bà nội trợ đều ngấm ngầm cạnh tranh xem ai có tay nghề giỏi nhất để có vinh hạnh này.
Vì dù sao có thể may quần áo cho cô nãi nãi cũng là một chuyện đáng tự hào, truyền ra ngoài, ai cũng phải xem trọng vài phần, khen ngợi vài câu, làm cho gia đình nhà chồng cũng có thêm vài điểm tốt đấy chứ.
Sau những xúc động vui mừng, cả bảy người bắt đầu ồn ào lên.
"Cô nãi nãi, con có mang cho cô cái này nè..."
"Cô nãi nãi, còn con nữa, con có mua cho cô mấy món đặc sản nổi tiếng ở Gia Pha Tân nè..."
"Cô nãi nãi, cô nãi nãi, con có mang cái này cho cô nè..."
Khó khăn lắm mới có một chuyến ra nước ngoài, gặp những thứ hay ho, mới lạ, trong nước không có, làm sao lại không mua mang về cho được chứ.
Mua cho người trong nhà, nhưng quan trọng nhất là phải mua cho cô nãi nãi.
Cho nên, lúc đi ra ngoài họ chỉ mang theo chút quần áo, nhưng khi trở về, ai cũng khuân đến hai ba cái túi hành lý, còn thêm một cái túi to tướng, trông không khác gì những người nông dân lên thành phố vào thời sau này.
Khi đó, Lý La Kiệt còn khuyên can, mua nhiều như thế, đến lúc đó mang không về cũng chỉ là lãng phí, nhưng anh không ngờ rằng, người ở Ngưu La thôn, không kể trai gái, ai ai cũng đều có sức mạnh phi thường.
Lý Điềm Quả trông yếu ớt như vậy mà xách một túi hành lý và một túi to vẫn đi lại rất nhanh.
Nhìn thấy ánh mắt trợn tròn của Lý La Kiệt, mọi người ở Ngưu La thôn trong lòng không khỏi hừ hừ, vậy thì đã là gì, cô nãi nãi bắt chúng ta luyện võ, nên chúng ta có sức mạnh như vậy cũng là chuyện bình thường thôi.
Trong thôn, người già tám mươi tuổi hay trẻ con ba năm tuổi ai cũng đều rất khỏe mạnh.
Từng đống đồ, đủ các loại, được chất chồng trước mặt Bạch Hi.
Thấy ánh mắt ngoan ngoãn lại quấn quýt của mọi người, Bạch Hi không từ chối mà vui vẻ nói: "Ngoan ngoan, ngoan, giỏi lắm, biết các con có lòng, lát nữa mỗi người sẽ có một bao lì xì."
Một cô bé tầm mười một mười hai tuổi lại giống như trưởng bối mà khen mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi là ngoan, sao trông cũng thấy buồn cười, Lý La Kiệt không khỏi cúi đầu xuống, sờ mũi, cố ngăn lại khóe miệng đang muốn cong lên.
(Chương mười lăm, ta giỏi hay không giỏi? Bạch Hi: Giỏi! ) (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận