Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 44: Tràn đầy yêu a (length: 7862)

Một đứa bé con được hai viên kẹo, việc này là do Phương Nhã tính toán, dù sao trẻ con trong thôn cũng không ít, mỗi đứa hai viên cho công bằng.
Cho dù là như vậy, cũng phải chia ra gần bốn cân bánh kẹo.
Dù biết Bạch Hi ở thôn Ngưu La được kính trọng vì vai vế cao, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Vệ Quốc và Phương Nhã vẫn rất kinh ngạc.
Đứa trẻ nào mà chẳng tham ăn, con trai họ đã tám tuổi rồi mà cũng chẳng thấy ngoan ngoãn lễ phép như vậy, huống chi kẹo đường không chỉ hiếm ở nông thôn, mà cả thành phố cũng vậy.
Nhìn sang thấy cha mẹ, ông bà của bọn trẻ cũng chẳng hề bất mãn, mà là một mặt vui vẻ tự hào, Trần Vệ Quốc nhìn Phương Nhã, hai người dường như nhận thức rõ hơn về chuyện thôn Ngưu La coi trọng quy tắc kính trọng người lớn tuổi.
Bạch Hi bị tiếng ồn ào như ong vỡ tổ làm nhíu mày, nhưng nhìn từng khuôn mặt non nớt lại chân thành kia, lại nghe tiếng khóc của mấy đứa trẻ không chen vào được, Bạch Hi dù bị ồn ào ong ong bên tai, cũng không nổi giận được.
Đây đều là hảo ý cả mà, làm sao nàng có thể nổi giận được chứ.
"Được rồi, đừng chen lấn."
Bạch Hi giọng non nớt cất tiếng.
Có điều người đông, những người ở xa không nghe thấy tiếng nàng, thế là nàng cúi đầu liếc Tiểu Hắc một cái, Tiểu Hắc lập tức hiểu ý, ngửa cổ gầm hai tiếng.
Đừng xem Tiểu Hắc còn nhỏ, tiếng kêu cũng non nớt, nhưng cả thôn này không ai là không biết bọn trẻ hay đến gốc cây chờ Tiểu Hắc, tự nhiên cũng biết Tiểu Hắc vừa kêu là phải yên tĩnh.
Thấy cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chỉ còn vài tiếng khóc thút thít, Bạch Hi mới thở phào một hơi, nàng bộ dạng như người lớn mà ra lệnh.
"Mấy đứa ở bên cạnh, dỗ mấy em nhỏ đi, đừng khóc nữa."
"Còn nữa, kẹo đường các con tự ăn, không cần cho ta đâu, ta không ăn. Đừng vây quanh ta, tự mình ăn kẹo đường rồi đi chỗ khác chơi đi."
Bạch Hi nói xong, cũng không quản bọn trẻ con xung quanh phản ứng thế nào, ra hiệu Tiểu Thuận Tử mấy người đem đường tránh ra, nàng liền dẫn Tiểu Hắc rời khỏi vòng vây.
Có vẻ sợ đám nhóc tì đuổi kịp, Bạch Hi lại quay sang nói với mấy người lớn: "Con cái nhà ai hay cháu chắt nhà ai, tự mình trông nom cho tốt, đừng để ngã."
Cô nãi nãi đã lên tiếng, dù thấy dáng vẻ người lớn ra vẻ của nàng không khỏi buồn cười, nhưng không ai dám cười ra tiếng, dù sao cô nãi nãi cũng có ý tốt mà.
Trần Đại Liễu cũng vội vàng từ từ đường chạy ra: "Cô nãi nãi đến rồi, mau trông chừng con mình cho kỹ, đừng làm ồn cô nãi nãi."
Trần Vệ Quốc và Phương Nhã nhanh chóng quay lại, Trần Vệ Quốc tiến lên cùng Trần Đại Liễu chuẩn bị chương trình, còn Phương Nhã thì kéo con trai đến chỗ Bạch Hi, lễ phép gọi một tiếng, rồi đưa chỗ kẹo nửa cân còn lại cho Bạch Hi.
"Cô nãi nãi, đây là chỗ kẹo đường để dành cho ngài."
Vốn dĩ cũng là để dành cho Bạch Hi, vừa hay nàng tới đây, Phương Nhã liền dứt khoát cho nàng.
"Không cần." Bạch Hi liếc qua túi giấy, lắc đầu.
"Cô nãi nãi, đây là lòng hiếu kính của con, ngài nhất định phải nhận."
Bạch Hi thấy Phương Nhã một mặt chân thành, nghĩ một chút cũng nhận lấy, nếu như nàng không nhận, có lẽ thái độ của mọi người trong thôn đối với nhà Trần Vệ Quốc chắc chắn sẽ là đề phòng xa cách.
Quả nhiên, sau khi nhận lấy, Bạch Hi rõ ràng cảm giác được không ít người trong thôn nhìn nhà Trần Vệ Quốc thân thiện hơn hẳn.
Phương Nhã đương nhiên cũng cảm giác được, nàng trong lòng thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay đi lại trong thôn hiệu quả cũng không bằng một hành động của Bạch Hi.
Không còn cách nào, dù sao cũng là người của thôn Ngưu La đi ra, nhưng đã hơn hai mươi năm chưa từng về, cũng không gửi cho cái thư từ nào, nói người trong thôn không có ý kiến cũng không thể nào.
Nói sâu hơn, ai biết Trần Vệ Quốc này sau khi được Trần Hùng dạy dỗ sẽ thành người thế nào, lỡ như không tốt, làm hỏng quy tắc của thôn Ngưu La thì không được.
Thấy Trần Nghĩa một mặt thèm thuồng, Bạch Hi tay nhỏ thò vào trong túi, lấy ra hai viên kẹo đường đưa tới: "A, cho ngươi này."
"Mau cảm ơn cô nãi nãi đi con." Phương Nhã vội nhắc nhở con trai.
"Cảm ơn cô nãi nãi." Trần Nghĩa nhận lấy kẹo đường, nhưng không lập tức bóc vỏ ăn ngay, mà nhìn Bạch Hi, chăm chú hỏi: "Cô nãi nãi, ngài có thấy cái nấm lớn biết đi nào không?"
Mặt Phương Nhã lập tức biến sắc: "Đừng có nói nhảm, coi chừng cha con đánh đấy."
Trần Nghĩa liếc mẹ một cái, vẫn nhìn về phía Bạch Hi, mắt đầy vẻ kiên trì hỏi: "Cô nãi nãi thấy rồi à?"
Bạch Hi ngẩn người, nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu: "Không có." Nếu như ở thiên giới thì nhiều, nhưng ở đây thì nàng chưa thấy.
Nấm lớn?
Còn biết đi?
Chẳng lẽ thôn Ngưu La này còn có nấm tinh?
Hoa tinh khi đi cũng đâu có nói trong này có nấm tinh đâu.
Nhưng nghĩ lại dáng vẻ hoa tinh kia chuồn đi như chạy trốn, đoán chừng có khi nó quên nói.
Trần Nghĩa nghe xong lập tức thất vọng cúi đầu xuống, cậu vốn nhìn ra được Bạch Hi tuy còn nhỏ, nhưng ai trong thôn cũng kính trọng, cho nên mới muốn hỏi nàng, nếu như nàng cũng từng thấy, vậy thì cha mẹ không có lý do nói cậu nói dối.
Bạch Hi vốn muốn chuyển hướng rời đi, nàng thấy Trần Nghĩa không nói sai, thấy cậu thất vọng cúi đầu, liền hỏi: "Ngươi thấy rồi?"
"Dạ." Trần Nghĩa ngẩng đầu lên, nghiêm túc gật đầu: "Mấy hôm trời mưa, con thấy hai lần rồi."
Phương Nhã lập tức đưa tay véo Trần Nghĩa một cái, nhỏ giọng mắng: "Nghĩa con, ở trước mặt cô nãi nãi, không được nói bậy."
"Con không có nói bậy!"
"Ngươi!" Phương Nhã thật sự muốn bị con trai làm cho tức chết. Biết vậy hồi trước khi nó bị đánh, cũng không nên ngăn cản quá nhiều.
"Được rồi." Bạch Hi đưa tay ngăn Phương Nhã giáo huấn Trần Nghĩa lại, nói với Trần Nghĩa: "Vậy lần sau ngươi thấy nó, nhớ lén gọi ta đi xem một chút nhé."
Nghe thấy Bạch Hi bằng lòng xem, vậy là tin cậu rồi, Trần Nghĩa lập tức kích động gật đầu.
Bạch Hi rời đi, còn Trần Nghĩa thì vẫn vui vẻ tại chỗ, cậu liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, hừ một tiếng, giống như đang nói, mẹ xem, cô nãi nãi cũng tin con đó.
Nếu như trước kia Trần Nghĩa vẫn không cam lòng phải gọi Bạch Hi một bé gái nhỏ là cô nãi nãi, thì giờ phút này, cậu đã chấp nhận không ít.
Cô nãi nãi tuổi tuy còn nhỏ, nhưng một chút cũng không giống mấy đứa trẻ hàng xóm, chảy nước mũi, lại rất bẩn, còn hay nói dối, và hay bắt nạt các bạn nhỏ tuổi hơn.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của con, Phương Nhã có chút câm nín, nàng không biết làm sao nói cho con hiểu, Bạch Hi dù là cô nãi nãi, nhưng còn nhỏ, nên không phân biệt được ý nghĩa trong lời nói của cậu, cũng không biết đến chuyện thật giả này.
Bạch Hi vẫn đang suy nghĩ chuyện nấm tinh, đã bị đưa vào từ đường, ngồi lên chiếc ghế thái sư đã bày sẵn.
Có hai chiếc ghế bành, nhưng không có ai cùng vai vế với Bạch Hi cả, nên chiếc ghế còn lại bỏ trống.
Từ đường ở những nơi khác không cho nữ quyến vào, nhưng từ đường thôn Ngưu La lại không có quy củ này, nữ quyến cũng có thể vào, điều này liên quan đến chuyện ngày trước thôn Ngưu La có vài người phụ nữ tài giỏi.
(bốn ngàn chữ gửi lên, hôm nay đăng chung nhé. Sách mới cần ủng hộ, mong các bạn nhỏ cho xin phiếu, bình luận, xin tất cả. . .) (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận