Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 355: Chút lòng thành (length: 8123)

Uống hả?
"Này, này..." Lưu Lan muốn nói, đây là mạch nha sữa đặc, các ngươi đúng là không biết hàng mà.
"Đây là mạch nha sữa đặc!"
Lưu Lan lại lặp lại một câu, thấy Lý Giai một bộ không để ý biểu tình, nghi hoặc cúi đầu nhìn nhìn mạch nha sữa đặc trong tay mình.
Không sai mà, là mạch nha sữa đặc mà, người thành phố còn không nỡ mua càng không nỡ ăn mạch nha sữa đặc, sao ở một cái thôn quê hẻo lánh thế này mà không nhận được chút hâm mộ nào vậy?
"Ta biết chứ, bọn ta đều biết!" Lý Giai: "Đồng chí Lưu Lan, ý tốt của cô, cô nãi nãi bọn ta xin nhận, cô nhanh đi ăn cơm đi."
Đùa à, cái người lúc nào cũng muốn nhận cô nãi nãi bọn ta làm con gái nuôi ấy, thường xuyên gửi đồ cho cô nãi nãi, mạch nha sữa đặc gì chứ, mới có nửa năm mà đã được năm sáu hộp rồi, cả năm thì phải mười lăm mười sáu hộp chứ ít gì, cô nãi nãi còn chẳng mấy khi động tới, lẽ nào lại thấy hiếm lạ nửa hộp mạch nha sữa đặc của cô sao?
Đừng nói mạch nha sữa đặc, nào là sữa bột ngoại nhập, nho khô, thịt bò khô từ Nội Mông, nghe đâu còn là thịt bò Tây Tạng cơ đấy, cũng đều gửi cho cô nãi nãi bọn ta mấy lần rồi, cần phải nói thêm đồ gì nữa không, cô nãi nãi bọn ta cái gì mà chưa từng ăn qua hả!
Có nửa hộp mạch nha sữa đặc thôi mà, xem cô một bộ lên mặt ra vẻ thế.
Cô coi thường ai đấy!
Như để phụ họa lời của Lý Giai, chỉ thấy Tiểu Hắc ngậm một cái giỏ tre xuống, bên trong phát ra tiếng kêu lách cách, nó còn cố ý đi ngang Lưu Lan và phía trước, liếc mắt một cái, Lưu Lan đã đờ người.
Vì trong giỏ tre ít nhất có tám đến mười cái vỏ lon mạch nha sữa đặc không.
Lúc này, Lý Giai thấy Lưu Lan có vẻ ngây ra, nhịn cười, hếch cằm, nhẹ tênh nói: "Đồng chí Lưu Lan, nửa hộp mạch nha sữa đặc này cô cứ cầm về đi, giữ lại bồi bổ cơ thể, xuống đất làm việc thì không sao với bọn tôi, nhưng đối với mấy người, là khá khó khăn đấy, cô cứ uống nhiều chút."
Nói xong, Lý Giai cũng không thèm để ý Lưu Lan, vội đi xếp hàng mua cơm.
Lưu Lan cầm nửa hộp mạch nha sữa đặc, cứng đờ tại chỗ, hồi lâu vẫn không phản ứng, phải đến khi Triệu Minh Quân đến gọi, cô mới ỉu xìu đi xếp hàng mua cơm.
Vốn luôn tự hào về điều kiện gia đình mình, Lưu Lan bị một đả kích này đúng là không hề nhẹ.
Cô một người thành phố còn chẳng mấy khi được uống mạch nha sữa đặc, mà Bạch Hi một cô gái thôn quê lại có thể uống đến ngán, điều này làm sao mà không khiến cô đả kích cho được.
Lưu Lan không hề nghi ngờ gì về câu "uống đến ngán" kia, trứng gà, thịt vịt, Ngưu La thôn ai cũng ăn đến chán được, thì chuyện Bạch Hi uống đến ngán mạch nha sữa đặc cũng không có gì lạ.
Cảnh tượng này cũng có không ít người nhìn thấy, mấy người Vương Lệ Quyên thấy Lưu Lan thất bại thảm hại mà quay về, tự nhiên cũng không dám có ý định gì nữa, ngược lại ngoan ngoãn được mấy ngày.
Xem ra lợi thế của dân thành phố bọn họ ở Ngưu La thôn chẳng thể hiện ra chút nào, làm người ta rất nản lòng.
Ngày mùa thu hoạch kết thúc.
Bạch Hi phát cho thôn một trăm quả dưa hấu, mỗi nhà một quả, thanh niên trí thức cũng được một quả, số còn lại là phần thưởng, cho những người thể hiện tốt trong ngày mùa thu hoạch, việc này là do thôn bầu chọn tập thể, Bạch Hi không can thiệp.
Dưa hấu này là do Bạch Hi nhờ Lý Hữu Tài và Trần Hữu Phúc đến cửa hàng thực phẩm phụ mua sắm, vì có gà vịt bán cho cửa hàng nên việc mua ít dưa hấu cũng không có vấn đề gì.
Ăn dưa hấu, thôn dân ai nấy đều vui vẻ, còn nhóm thanh niên trí thức thì trong lòng vừa vui mừng lại vừa phức tạp.
Lúc đầu thấy quả dưa hấu được người ta khiêng đến đặt ở nhà tổ Bạch gia, họ còn tưởng Bạch Hi lại muốn ăn một mình, ai ngờ chưa đầy hai ngày, Bạch Hi đã cho phân phát, xuống nông thôn mới có bốn tháng mà nào là ăn trứng, ăn gà, ăn vịt, bây giờ đến dưa hấu cũng có ăn, ngay cả ở thành phố, họ cũng không được ăn như thế này.
Nghĩ lại mới thấy, thì ra chính bọn họ mới là kẻ bụng dạ hẹp hòi.
Vụ mùa thu hoạch năm nay giảm sản lượng, Bạch Hi biết, nhưng khi nghe Trần Đại Liễu báo cáo tổng số, Bạch Hi cũng im lặng.
"Cô nãi nãi, thôn mình đã như thế, các thôn khác, e là còn khó khăn hơn." Trần Đại Liễu ủ rũ nói: "Chắc không đến hai ngày nữa, sẽ có người đến cửa xin vay lương thực."
Bạch Hi cũng hiểu rõ, dù sao thì trong thôn có người gả đi, cũng có người từ thôn khác gả về, các cô gái, các bà dâu này, nếu đến Ngưu La thôn vay lương thực, thì vì mối quan hệ này, dân làng cũng không thể không cho vay.
Nhưng lượng lương thực thôn mình có thể phân phát vốn đã chẳng nhiều, một người trưởng thành mỗi năm ít nhất cũng cần hơn ba trăm cân, mà đây là còn tính ở mức thấp nhất.
Vụ mùa thu hoạch lần này nộp lên trên xong, số thóc còn lại mang đi chia, mỗi người cũng không đủ 120 cân, đây còn là tính cả vỏ.
Châu chấu hoành hành đến mức trên núi hiện tại ngay cả rau dại, rễ cây cũng không còn thấy, muốn kiếm cái ăn thay thế cũng đừng hòng.
Cho vay lương thực hay không, Ngưu La thôn hiện tại ai cũng đều sẽ phải đói bụng.
"Hôm qua ta đã chuyển về ba trăm cân gạo trắng." Bạch Hi nói.
Ba trăm cân của nàng là gạo đã xay xát, dân làng trong thôn cho dù khó khăn đến mức nào, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bớt xén của nàng, điều này khiến lòng Bạch Hi vừa ấm áp vừa chua xót.
Trần Đại Liễu cười cười: "Cô nãi nãi một người ăn được bao nhiêu chứ, vốn dĩ đây là phần gạo được chia cho cô, không đáng nhắc tới." Đáng lẽ còn phải chia cho cô hơn hai trăm cân, nhưng tình hình trong thôn bây giờ thế này, đã làm cô nãi nãi phải chịu thiệt rồi.
"Để ta nghĩ cách."
"Cô nãi nãi, cô đừng lo, thật ra cũng chẳng có gì, lúc trước khổ hơn thế này, mọi người chẳng phải cũng qua được."
Trần Đại Liễu sợ Bạch Hi lo lắng, vội ra vẻ không để ý lên tiếng an ủi.
Thiếu lương thực thì ai cũng không có cách nào, ruộng vườn thu được bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, cô nãi nãi giỏi đến đâu cũng không thể từ không mà ra.
Trần Đại Liễu chỉ quen qua lẩm bẩm với Bạch Hi thôi, trong thâm tâm anh ấy hiểu, chuyện này nói với ai trong thôn cũng vô ích, nhưng nói với cô nãi nãi thì lòng anh thấy dễ chịu hơn chút.
Nói vài câu, Trần Đại Liễu tiếp tục báo cáo cho Bạch Hi một số kế hoạch cho mùa đông này.
Những chuyện này trước kia chưa từng nói với Bạch Hi, nhưng kể từ khi Bạch Hi thể hiện được không ít năng lực, người trong thôn quen với việc nghe Bạch Hi quyết định, để mọi việc được thuận lợi, cũng để lòng an tâm.
Nói đến chuyện chuẩn bị cho mùa đông, Bạch Hi tự nhiên không thể quên hỏi đến chuyện mình đã dặn.
"Số vải vóc mà ta đã bảo mua đã về hết chưa?"
Trần Đại Liễu: "Cô nãi nãi, vải vóc hôm qua đã nhập kho rồi, đợi thêm hai ngày nữa rảnh rỗi sẽ phát cho bà con."
Nói đến đây, vẻ mặt Trần Đại Liễu như quét sạch hết buồn rầu, vui vẻ trở lại.
"Cô nãi nãi, thật không ngờ, năm nay thôn mình lại có nhiều thu nhập đến thế." Nghe Vương Lôi nói, Trần Đại Liễu ngẩn người ra hồi lâu.
Các thôn dùng nước từ hồ chứa nước đều phải dùng công sức để trả, không có khoản tiền nào, còn lò gạch trước đây chủ yếu do thôn mình sử dụng, mãi đến gần đây mới đem gạch đi bán cho các thôn để xây hầm khí đốt, sau khi trừ đi chi phí, lại còn kiếm lời được năm trăm tệ.
Còn nữa trại chăn nuôi của thôn với gà vịt và trứng, tính đến nay, trừ tiền mua vịt con ra, còn lãi được gần năm ngàn tệ nữa.
Nghĩ lại thu nhập của cả thôn Ngưu La trước kia mười năm cộng lại còn chưa đến một nghìn tệ ấy.
Bạch Hi nghe vậy khóe miệng cong lên, vui vẻ nói: "Sau này sẽ còn tốt hơn nữa."
Chút này tính là gì, chút lòng thành thôi!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận