Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 555: Nói ta xấu xí (length: 7930)

Trước đây không biết, nhưng là Lục Thần cấp Bạch Hi gửi mấy lần điểm tâm Đào Hoa thôn, mọi người cũng từ miệng thôn trưởng nghe nói, liền biết.
Bảng hiệu bánh ngọt của Đào Hoa thôn này nổi tiếng, là danh tiếng lâu năm.
Lục Tất Cư thì khỏi phải nói, ngay cả Ngưu La thôn hẻo lánh cũng biết, Lục Tất Cư đến giờ đã bao nhiêu năm, mấy trăm năm danh tiếng lâu đời.
Nguyên liệu của Thụy Phù Tường kia cũng là nổi tiếng tốt, danh tiếng lâu đời cả trong và ngoài nước.
Trần Đại Liễu là thôn trưởng, đầu óc xoay chuyển nhanh, lập tức hiểu đại khái: "Cô nãi nãi, ý ngài là muốn nói, muốn biến đồ chua của thôn chúng ta nổi tiếng như bánh ngọt của Đào Hoa thôn sao?"
Bạch Hi khựng lại một chút, nháy mắt: "Ừm... Đại khái là ý này."
Trần Đại Liễu nghe xong, kinh ngạc sững sờ.
Còn Lý Đại Quốc lúc này vẫn chưa hiểu, hắn chậm hiểu cẩn thận hỏi: "Vậy, cô nãi nãi, chuyện này thì liên quan gì đến việc chụp ảnh của ta?"
Hắn đều tới chậm rồi, sao còn chọn hắn chụp hình chứ?
Bạch Hi đánh giá Lý Đại Quốc, lẽ đương nhiên nói: "Bởi vì ngươi trông, ngô, nhìn qua liền có vẻ thành thật đáng tin."
Mọi người nghe xong, nhao nhao nhìn về phía Lý Đại Quốc.
Nói đến thì, Lý Đại Quốc cũng không đẹp, mặt chữ điền to tướng, mắt thì lại nhỏ xíu, lông mày rậm, môi dày, dù ở nông thôn không chú trọng hình thức, Lý Đại Quốc cũng không phải thuộc dạng dễ coi.
Nếu không phải hắn may mắn, vừa vặn có một nhà ở thôn Đại Oa muốn tìm người xung hỉ cho ông lão bệnh tật trong nhà, tùy tiện gả cô con gái có bát tự cứng rắn đi để chuyển rủi thành may, cha mẹ hắn hỏi Bạch tổ tông, nghe lời đem người cưới về, Lý Đại Quốc đừng nói con cháu, giờ phỏng đoán vợ còn chưa chắc cưới được.
Bất quá Lý Đại Quốc cũng thật sự may mắn, cô gái bát tự cứng rắn này ở nhà khắc cha khắc mẹ khắc cả nhà, gả cho hắn thì lại sinh cho hắn hai con trai hai con gái, người lại siêng năng chịu khó, cùng hắn làm ăn phát đạt.
Tuy trước kia cũng nghèo, nhưng ở Ngưu La thôn tính là cuộc sống khá giả.
Lý Đại Quốc nghe xong, mặt lập tức đỏ lên.
"Cô, cô nãi nãi, ta, ngài đừng trêu ta." Hắn đâu phải không biết mình không dễ coi.
Nói hắn trông trung thực đều là khen đó.
Bạch Hi: "Ta không có trêu ngươi mà."
"Đồ chua của thôn chúng ta vẫn sẽ tiếp tục bán, nhưng ta không định chỉ bán cho mỏ quặng, mua máy móc về cũng là muốn đóng gói có thể bảo quản để dễ đưa đi xa bán."
"Đồ chua này thật ra không khó làm, sau này không chừng sẽ có càng nhiều đồ chua ra đời, nếu muốn đi trước một bước thì phải làm cho đặc biệt một chút, phần nhãn hiệu này phải làm sao để người ta nhớ được, thì phải là độc đáo."
Thật ra đồ chua không khó làm, chỉ là thời này người ta không nỡ cho đường vào, đường suy cho cùng là đồ quý, nhà bình thường cực kỳ hiếm khi có, huống chi là bỏ vào đồ ăn ngay lập tức, đây cũng là lý do tại sao đồ chua ở Ngưu La thôn lại được ưa chuộng đến thế.
Bạch Hi đi dạo bao nhiêu cửa hàng thực phẩm phụ và hợp tác xã, đến cả các cao ốc bách hóa cũng đi, mà vẫn chưa thấy ai dùng ảnh chụp làm nhãn hiệu, cái này của nàng xem như riêng một con đường, vừa mới lạ lại đặc biệt, hình ảnh người nông dân chất phác, tương đối có thiện cảm đó chứ.
"Ngươi chụp ảnh, chúng ta tìm người khắc lên bao bì đồ chua, sau này người khác vừa nhìn sẽ biết đây là đồ chua Ngưu La Sơn của chúng ta."
Ý nói, hình tượng của ngươi dễ gây ấn tượng.
"Không được, không được, ta không dám, cô nãi nãi, ngài chọn người khác đi."
Lý Đại Quốc nghe xong liên tục lắc đầu, đầu lắc như trống bỏi, nhất quyết không chịu.
Sao có thể là hắn được chứ, vừa xấu xí, trừ trồng trọt thì cái gì cũng không biết, đến nói chuyện cũng không rành, thật muốn dùng ảnh chụp của hắn để làm nhãn hiệu cho đồ chua, chẳng phải hủy tâm huyết của cô nãi nãi sao.
"Có gì mà không dám, chỉ là muốn cái ảnh chụp của ngươi thôi, có phải muốn mạng của ngươi đâu, sợ cái gì."
Lý Đại Quốc gần như cắn nát môi mình: "Cô nãi nãi, đừng, cô nãi nãi, ngài tìm người khác đi, ngài xem thôn trưởng cũng tốt đó, còn nữa, mấy đứa trai trẻ trong thôn, đều đẹp trai cả."
"Ta mệt rồi."
Bạch Hi không đáp, mà quay sang nhìn Trần Đại Liễu, nói: "Nhớ lấy, đi chụp ảnh, sau đó đem ảnh chụp đi xưởng in sao chép rồi khắc, đến lúc đó in lên bao bì sản phẩm."
Lý Đại Quốc nghe đến đây, vẻ mặt thấp thỏm bất an càng tăng, hắn khẩn trương đến nỗi miệng run rẩy mấy lần không thốt ra lời.
Lúc này, mọi người mới hiểu chọn người để làm gì, thì ra là muốn dùng ảnh chụp để làm nhãn hiệu cho bao bì đồ chua của thôn.
Mọi người nhìn Lý Đại Quốc bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng lại không biết giờ phút này Lý Đại Quốc sắp khóc đến nơi rồi.
Hắn thật sự không làm được mà.
Trong nhà Trần Đại Liễu, Lý Đại Quốc đang cố gắng thuyết phục thôn trưởng về chuyện người được chọn, dù sao hắn không dám cãi lời cô nãi nãi, nhưng vẫn có thể năn nỉ thôn trưởng.
"Thôn trưởng, ta thật không được, ta không thể đi chụp ảnh, ta không thể làm nhãn hiệu cho đồ chua, thật sự không được mà."
Thấy Lý Đại Quốc sắp khóc đến nơi, Trần Đại Liễu bực mình nói: "Ngươi sao lại không được, cô nãi nãi nói ngươi được thì là được, ngươi lo lắng cái gì, người trong thôn dù có nói vài câu thì cũng chỉ là ngưỡng mộ ngươi thôi, chứ có ai nói xấu ngươi đâu."
Cô nãi nãi đã nói rồi thì không ai có ý kiến gì, chuyện người khác mong còn không được, sao Lý Đại Quốc lại sống chết không chịu thế chứ.
"Không phải, không phải chuyện đó, hương thân có nói gì thì ta cũng không để ý, nhưng ta chính là không được."
Lý Đại Quốc mặt ủ mày ê: "Thôn trưởng, ngài nói giúp ta với cô nãi nãi, nói là nhờ cô nãi nãi chọn lại người đi, ai cũng được hết á, ngài cũng được mà, nếu không thì dùng ảnh chụp của cô nãi nãi đi, cô nãi nãi của chúng ta vừa xinh đẹp lại có phúc khí nữa."
"Nói bậy!" Trần Đại Liễu nghe xong liền trừng mắt: "Đầu óc ngươi để đâu hả! Ảnh chụp của cô nãi nãi là có thể tùy tiện dùng sao, nếu bao bì đồ chua tùy tiện vứt đi, bị người giẫm lên, đốt đi, thì cô nãi nãi không phải gặp xui xẻo à."
Lý Đại Quốc nghe xong, không khỏi gật đầu, cũng phải.
Ai xui xẻo cũng được, cô nãi nãi thì không thể.
Trần Đại Liễu chẳng hề sợ lời nói này sẽ khiến Lý Đại Quốc càng không vui khi cống hiến ảnh chụp của mình, dù sao cô nãi nãi đã nói rồi thì không có lý do gì chính đáng thì không có gì để bàn cả, không chịu cũng phải chịu.
"Vậy nên ngươi đừng có nhây nữa, nhanh đi chụp ảnh đi."
Lý Đại Quốc lập tức lắc đầu lia lịa.
"Vậy, vậy, vậy cũng không thể dùng ta chứ, thôn trưởng, ngài xem ta, ta xấu như vầy, sao có thể làm nhãn hiệu cho đồ chua của thôn chúng ta được, người xấu xí thấy ghét không mua, vậy chẳng phải làm tâm huyết của cô nãi nãi đổ xuống sông xuống biển sao."
Trần Đại Liễu nghe xong, lời này có vẻ cũng có lý.
Mục đích đóng gói đồ chua mà cô nãi nãi nói, là vì mở rộng thị trường, tăng lượng tiêu thụ, chứ không phải vì để hàng ế vì xấu.
Lý Đại Quốc đỏ vành mắt, lắp bắp giải thích: "Thôn trưởng, có chuyện này chắc ngài chưa biết, cô nãi nãi à, chắc là thương ta, hai năm trước, lúc ta gánh nước về nhà, vừa lúc gặp người trong thôn đến thăm người thân, người nhà đó nói ta xấu xí."
(ta cũng từng bị chó cắn vào bắp chân, lúc còn nhỏ xíu, hình như không tiêm phòng dại, cũng bị chó cắn vào tay nữa, mà mấy năm trước ta còn bị mèo cào trầy da... Vậy mà không tiêm phòng dại gì hết, đột nhiên cảm thấy, mình có thể sống lâu như vậy cũng thật là không dễ dàng a.) (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận