Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 568: Khác biệt đối đãi (length: 7806)

Thấy ta vừa dứt lời, Vương Lôi không hề ngạc nhiên, ngược lại có chút xấu hổ, vội vàng chỉnh trang lại, xem ra đúng là có tình ý với nhau rồi, không đúng, là có đối tượng ở bên ngoài mới đúng.
Đối tượng ở thành phố thì thế nào, Trần Nhụy không rõ, chắc cũng chỉ là dạo công viên, xem phim, cùng nhau ăn tối, nhưng ở nông thôn, nếu là đã có đối tượng thì các cô nương thỉnh thoảng sẽ đến nhà giúp vá quần áo, còn các chàng trai thì sẽ đến giúp cắt lúa, đốn củi, gánh nước, đó là chuyện thường tình.
Nông thôn không cầu kỳ như ở thành phố, người nông dân vốn thật thà, chỉ xem cô nương, chàng trai có siêng năng, chịu khó hay không, có phải là người biết vun vén gia đình không mà thôi.
Trần Nhụy vừa nhìn liền hiểu rõ.
Vương Lôi hơi ngại, vừa cài chiếc kẹp lên tóc vừa gật đầu: “Ừ.”
“Thảo nào!” Trần Nhụy cười: “Ta còn thắc mắc sao cô lại bảo ta qua nói chuyện này với chị. Chị Lôi, chúc mừng chị nhé.”
“Con bé này, có gì đâu mà chúc mừng.” Vương Lôi ngượng ngùng.
Trần Nhụy nói: “Cô đã biết hết rồi, cô có vẻ ủng hộ chị đấy.”
“Chị Lôi, cô Triệu y tá với đại đội trưởng chúng ta chẳng có gì đâu, chuyện này em rõ nhất.”
“Sao em biết rõ? Em còn nhỏ, có hiểu chuyện gì đâu.”
“Em không nhỏ, em mười sáu rồi.” Trần Nhụy nói: “Hôm đó đại đội trưởng hôn mê ở bệnh viện, em với cô qua đó đấy, đương nhiên là em biết rõ. Đúng rồi, cô Triệu y tá...”
Trần Nhụy chau mày suy nghĩ một hồi, vẫn không biết dùng từ gì diễn tả cho hay: “Tóm lại, chị cứ qua đó gặp cô ta một lần là biết ngay thôi.”
“Cô ấy có xinh đẹp lắm không?” Vương Lôi nghĩ đến những gì nghe được lúc trước ở ngoài vườn rau.
“Không đẹp bằng chị.” Trần Nhụy nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói.
Vương Lôi nói: “Em đừng có nịnh chị.”
Trần Nhụy lắc đầu: “Em đâu có, chị Lôi, em ăn ngay nói thật đấy.”
“Tiểu Nhụy, em nói thật cho chị biết, em thấy Trần Tiểu Thông đối với cô ta thế nào?”
Tuy Vương Lôi tin tưởng Trần Tiểu Thông, vì mỗi khi nói chuyện với mình mặt hắn đều đỏ ửng cả lên, nhưng bản tính phụ nữ, ai mà chẳng thích hỏi những điều này.
Trần Nhụy nói: “Anh Thông nhà em đối với cô Triệu y tá cũng xem như có chút đặc biệt đấy chứ.”
Nghe câu này, tim Vương Lôi trùng xuống, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần, một nỗi ghen tuông dâng lên, thảo nào người ta đến tận đây, ra là có chuyện này thật.
Trần Nhụy không để ý sự thay đổi trên nét mặt Vương Lôi, tiếp tục: “Anh Thông nhà em là người dễ gần, đối xử với y tá, bác sĩ ai cũng ôn hòa, lễ phép, ai cũng khen anh ấy dễ ở chung, mà cô Triệu y tá thì lại khiến anh Thông nhà em tức tối đòi đổi y tá cho bằng được.”
“Mà lạ cái cô Triệu y tá cũng hay, anh Thông nhà em đã nói đổi y tá, không cần phiền cô ta nữa mà cô ta vẫn cứ luôn...”
Vương Lôi nghe vậy, trong lòng tức thì cảm thấy ngọt ngào hẳn lên, ra là mọi chuyện là như vậy.
Khi hai người trò chuyện thì cũng vừa lúc đến nhà Trần Tiểu Thông.
Vương Lôi đột nhiên cảm thấy có chút hồi hộp, nhưng rồi rất nhanh, cô hít sâu một hơi, lại vuốt vuốt lại tóc, hỏi xem tóc của Trần Nhụy có bị rối không, sau đó nhìn về phía cổng nhà Trần Tiểu Thông với vẻ mặt tự tin.
“Lão đại nương, lão đại nương, bà có nhà không ạ?”
Lão Trần Thị và Trần Thị đang cùng Triệu y tá ngồi nói chuyện thì nghe có tiếng gọi, lão Trần Thị vội đáp: “Ai da, có nhà đây, là Vương kế toán đó hả? Vào đi, vào đi…”
Trần Nhụy không đi theo vào, dù cô rất tò mò, nhưng lúc này nếu vào theo thì có vẻ là hóng chuyện.
Vương Lôi vừa vào sân đã nhìn thấy ngay Triệu y tá.
Hai cô gái trẻ nhìn nhau, Triệu y tá cau mày cảnh giác, người này là ai? Kế toán? Có phải là kế toán của thôn không?
Còn Vương Lôi thì âm thầm đánh giá Triệu y tá, thật ra mà nói, Triệu y tá nhìn còn có chút xinh xắn hơn Vương Lôi, da trắng, lại còn mặc một bộ đồ lanh, hai bím tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, quả thực rất ưa nhìn.
“Vương kế toán đến rồi đấy à, mau ngồi, mau ngồi.” Trần Thị vui vẻ dọn một cái ghế, mặc kệ Vương Lôi tới có chuyện gì, nói chung coi như giải cứu được hai mẹ con nàng.
Cô Triệu y tá này, thật sự khiến cho hai người ngứa hết cả tay chân, lời cô ta nói cứ khiến người ta bực mình sôi gan, đúng lúc Vương Lôi đến, cũng để cho họ giải tỏa được một chút.
Lão Trần Thị lúc này cũng tức nghẹn họng rồi, trong lòng thầm nghĩ, giá mà mình còn trẻ tính tình còn nóng nảy, chắc chắn mình sẽ phun cho cô ta một mặt nước miếng.
Triệu y tá khiến cho lão Trần Thị và Trần Thị khó chịu đến vậy, chỉ toàn nói những lời chê bai Trần Tiểu Thông, cũng không hiểu cô ta nghĩ gì, trước mặt bà và mẹ ruột người ta mà đi nói con người ta không ra gì.
Cứ tưởng ai mà chả hùa theo cô ta sao?
Nào là Trần Tiểu Thông đi mà không nói cho cô ta một tiếng, rồi nào là Trần Tiểu Thông không viết thư cho cô ta, rồi nào là Trần Tiểu Thông đang yên đang lành lại bỏ về quê làm gì, nào là cô ta một đường vất vả tới thăm,…
Lão Trần Thị nhớ lại những gì con dâu mình nói lúc nãy trong bếp, quả là quá nể mặt Triệu y tá, có nói nặng như vậy đâu, mà cái cô Triệu y tá này từ đâu ra cái kiểu trịch thượng thế không biết?
Cháu đích tôn của ta có làm ở nhà máy thực phẩm hay không thì sao, bây giờ thôn ta cũng có nhà máy thực phẩm của mình rồi, người làm trưởng bối như chúng ta đây không có ý kiến gì, cô là người ngoài, cô lấy quyền gì mà lắm chuyện như vậy? !
Vương Lôi chào hỏi hai người xong rồi mới ngồi xuống.
Thấy lão Trần Thị rót trà cho mình, Vương Lôi vội vàng đứng dậy, hai tay đón lấy chén trà: “Lão đại nương, bà khách sáo quá, để con tự làm là được rồi.”
“Ờ, ờ, ờ, cứ coi như nhà mình đi, thích uống trà thì tự thêm nhé, bà chỉ tiện tay rót thôi.”
Vương Lôi nghe vậy, mặt có hơi nóng lên, nhưng trong lòng cũng vui vẻ, thế này thì ra là nhà người ta chấp nhận mình rồi.
“À, đúng rồi, Vương kế toán này, cô Triệu y tá này là y tá bệnh viện nơi Tiểu Thông nhà bác bị thương, cô ấy có việc tiện đường nên qua thăm một chút thôi.”
Trần Thị vừa dứt lời thì lão Trần Thị vội tiếp: “Phải đấy, cô ấy thay mặt đơn vị tìm hiểu xem vết thương của cháu nội ta phục hồi thế nào.”
Người ngoài nghe thì có thể coi đây là sự khoe khoang, nhưng Vương Lôi thì không cảm thấy vậy, cô lại càng nghĩ rằng hai người họ đang muốn giải thích với mình rằng Trần Tiểu Thông và Triệu y tá không hề có gì.
“Cô Triệu, đây là kế toán của thôn ta, là thanh niên tri thức về nông thôn, đồng chí Vương Lôi.”
Triệu y tá hiểu ra, hóa ra là thanh niên tri thức xuống nông thôn à.
Vương Lôi mỉm cười chào hỏi: “Chào đồng chí Triệu, tôi là Vương Lôi.”
Triệu y tá cũng nở một nụ cười: “Chào đồng chí Vương Lôi, tôi là Triệu Mộng.”
Hai người hàn huyên vài câu, khi Triệu Mộng định hỏi thăm về Vương Lôi thì Trần Thị lên tiếng.
“Vương kế toán, cô đến đây có việc gì sao?”
Vương Lôi ngại ngùng cười cười: “Lão đại nương, thím hai cứ gọi cháu Tiểu Lôi là được rồi, không cần khách sáo vậy đâu ạ.”
“Được, được, được, tốt cả, tốt cả.” Lão Trần Thị cười ha ha: “Chúng ta quen nhau cả rồi, lại là người cùng thôn, không cần khách sáo.”
Trần Thị cũng phụ họa cười: “Đúng đó, người cùng thôn với nhau cả, khách sáo làm gì.”
Triệu Mộng: “…” Nghe những lời này sao mà có cảm giác lạ thế này, vừa rồi hai người vẫn còn khách sáo với tôi lắm mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận