Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 543: Nghĩ chết thì chết xa một chút (length: 7945)

Trần Đại Liễu vừa hay cũng tìm đến, nghe xong chuyện này, cũng phụ họa: "Cô nãi nãi, hai hôm nay, người trong thôn cũng đang bàn tán chuyện này đấy."
Bạch Hi thấy vậy, cảm thấy đây là cơ hội tốt để phổ cập kiến thức cho mọi người, bèn hỏi ngược lại: "Mấy người biết gà nào bị bệnh, gà nào không bị bệnh không?"
Trần Vệ Quốc theo bản năng nhìn sang Trần Đại Liễu, còn Trần Đại Liễu thì lắc đầu, làm sao mà biết được chứ, họ đâu phải là thú y, dù là thú y, thì con vật chưa bệnh, ai cũng đâu có nhận ra được, chứ đâu như người, thấy chỗ nào khó chịu thì nói.
"Người còn phải xét nghiệm nhóm máu khi truyền máu, gà có phân nhóm máu hay không ta không rõ, nhưng mà máu của các loài khác nhau lại cứ đem đánh lẫn lộn vào, các ngươi có thấy tốt không?"
Mọi người nghe xong thì thấy đúng là vậy, từ trước đến giờ có nghe thấy ai bị mất máu quá nhiều thì truyền máu gà cho đâu, mà chỉ có tìm máu người mà truyền.
Bạch Hi nói tiếp: "Huống hồ, ai mà biết trong máu gà đó có mầm bệnh gì hay không."
Lúc này, Tiểu Thạch Đầu lên tiếng hỏi một câu rất đúng trọng tâm: "Cô nãi nãi, sao người thành phố lại thích truyền máu gà thế ạ?"
Khóe miệng Bạch Hi giật giật: "Ngươi hỏi ta, thì ta đi hỏi ai?"
"À phải, Tiểu Liễu, nói với bệnh viện của đại đội một tiếng, chuyện này đại đội ta sẽ ngăn chặn. Đừng có không bệnh mà rước họa vào thân."
Trần Đại Liễu tất nhiên là vội vàng đồng ý.
Còn câu lẩm bẩm cuối cùng của Bạch Hi, càng làm cho mọi người hiểu rõ ý của nàng.
Truyền máu gà à, sẽ rước họa vào thân đấy.
Cô nãi nãi nói chuyện xưa nay có bao giờ sai đâu.
Thế là, mặc cho nhóm học tập này ra sức phổ cập chuyện truyền máu gà với người đại đội Ngưu La Sơn thế nào đi nữa, người đại đội Ngưu La Sơn hoặc là không nghe, hoặc là nhìn bọn họ với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Coi chúng ta là ngốc hả, cô nãi nãi đã ra lệnh cấm không được thử nghiệm trong đại đội rồi, không cần biết mấy người nói hay cỡ nào, bọn ta cũng không thèm quan tâm, nói thật, các ngươi rút máu gà của bọn ta, gà nhà ta còn đâu sức mà đẻ trứng, mà lớn thịt nữa chứ.
Nhóm học tập sở dĩ chăm chỉ đi phổ cập về truyền máu gà, là vì làm việc quá sức, toàn thân đau nhức, muốn truyền một lượt máu gà cho khỏe người, có người thì vì làm quá mệt muốn truyền máu gà để ngày mai tinh thần phấn chấn, khỏi bị ghét bỏ khi không làm xong việc.
Chỉ là, mặc cho bọn họ ra sức phổ cập với dân làng, dân làng vẫn không mảy may quan tâm, có hiếu kỳ thì cũng chỉ xem như chuyện kể mà thôi, muốn chích lên người bọn họ ư, đừng có mơ.
Người đại đội Ngưu La Sơn thì thầm trong lòng, bọn ta đâu có ngốc, đang yên đang lành, tự dưng đi đâm kim chích vào người làm gì, đi mà truyền máu gà làm chi, nhỡ mà lây bệnh gà toi thì sao?
Người đại đội Ngưu La Sơn đã không truyền cho mình rồi thì thôi, còn không cho nhóm học tập truyền nữa.
Cô nãi nãi đã nói trên địa bàn đại đội Ngưu La Sơn không ai được phép chơi trò truyền máu gà này, thì có là gì cũng không được truyền, cho dù là các người đến học tập đi chăng nữa, chỉ cần vẫn đang đứng trên đất đại đội Ngưu La Sơn, thì phải tuân theo quy tắc này.
Mà còn nữa, nhỡ các ngươi truyền máu gà nhiễm bệnh rồi chết, chẳng phải rắc rối đổ lên đầu bọn ta à.
Muốn chết thì chết ở chỗ khác giùm.
Nhóm học tập có thể nói là tức điên lên vì người đại đội Ngưu La Sơn ngoan cố không nghe lẽ phải, nhưng sau này họ lại vô cùng cảm kích vì những người nơi đây đã ngăn cản họ.
Mấy ngày nay, Hồ Thiên Kiều rảnh rỗi là lại chạy qua chỗ Lưu Lan, cũng nghe không ít chuyện về thôn Ngưu La, ngược lại thì hiểu rõ vì sao mình chỉ hái có nửa rổ nho mà đã bị thôn Ngưu La đuổi đánh kêu bồi tội xin lỗi.
"Lan tỷ, cái vòng vàng trên tay Bạch Hi, thật sự là dân làng tự bỏ tiền túi ra làm quà sinh nhật cho cô ta đấy hả?"
Lưu Lan gật đầu: "Đúng vậy, sao thế?" Không những vòng vàng, còn cả dây chuyền vàng và mặt dây chuyền vàng nữa đó.
Hồ Thiên Kiều lắc đầu: "Không có gì, em cứ tưởng cô ta là con gái địa chủ từ hồi trước chứ."
"Cậu đừng có nói vậy." Lưu Lan vội ngăn Hồ Thiên Kiều: "Mấy lời này mà để người Ngưu La thôn nghe được, thì lại sinh sự đấy."
Hồ Thiên Kiều bĩu môi, trong lòng thì vô cùng ngưỡng mộ, Bạch Hi được cả một thôn người chiều chuộng che chở như thế, ai nhìn mà không thấy ghen tị cơ chứ.
Lưu Lan dò hỏi rất nhiều chuyện về chính sách trong thành phố, nghe nói vẫn chưa có tin tức gì về việc được trở lại thành phố, hơn nữa hiện nay hằng năm vẫn đang điều động thanh niên tri thức xuống nông thôn, không ít học sinh vừa tốt nghiệp cấp hai không được học tiếp cấp ba, cũng bị phái xuống nông thôn, khiến cô không khỏi có chút lo lắng.
Hồ Thiên Kiều thấy vậy thì vội an ủi: "Lan tỷ, chị đừng quá lo lắng, chị cứ yên tâm, nếu có tin tức gì em nhất định sẽ gửi thư cho chị. Em cũng sẽ thường xuyên qua nhà thăm hỏi ba mẹ chị."
Lưu Lan nghe xong thì vô cùng cảm kích nắm chặt tay Hồ Thiên Kiều, liên tục cảm ơn.
Hai người có gia cảnh tương đồng, trong nhà đều có anh trai em trai, Hồ Thiên Kiều thường xuyên qua nhà cũng là ngầm nhắc nhở bố mẹ Lưu Lan là cô vẫn còn đang ở nông thôn, nếu nhà Lưu Lan còn có chút tâm tư thì nhất định sẽ tìm cách để cô quay về thành.
Không được mấy ngày thì đến mùa Bạch Hi thu hoạch nho.
Bạch Hi thu hoạch nho xong, lần này cũng không làm rượu nho, mà là phát cho mỗi nhà một chùm, số còn lại đều thu vào.
Trong nhà cây cũng chỉ có ngần ấy, không ai biết Bạch Hi đem nhiều nho như thế để đi đâu.
Với đồ của Bạch Hi, người trong thôn cũng chẳng thèm quan tâm cô đem đi đâu làm gì, tựa như mọi người sẽ chẳng bao giờ thắc mắc hoa quế mễ là từ đâu mà có.
Không quá hai ngày sau thì có người đến tìm.
Hóa ra là người ở hương xã, nghe nói Bạch Hi đồng ý thu mua củ cải, cải trắng và dưa chuột của bọn họ.
"Cô nãi nãi, thật sự thu hết ạ?"
Trần Tiểu Thông vừa nói xong đã bị Trần Đại Liễu cho một bạt tai vào gáy.
"Cô nãi nãi đã nói chuyện khi nào mà không giữ lời hả?" Trần Đại Liễu giơ tay muốn đánh nữa, nhưng bị Trần Tiểu Thông nhanh chóng tránh đi, lúc này mới nhìn Bạch Hi, hỏi dò: "Cô nãi nãi, vậy con đi nói với phòng tài vụ một tiếng nhé, mà chỗ này để đồ vào đâu ạ?"
Bạch Hi: "Chọn những thứ đạt chuẩn rồi hãy thu, giá cả thì rẻ hơn bán cho bộ phận thu mua thống nhất năm ly, ở đó không thiếu thôn đâu, chắc là phải thu một số lượng không nhỏ đấy, cứ để vào mấy gian nhà trống không người ở trước đi."
Trần Đại Liễu gật đầu, còn Trần Tiểu Thông thì lo lắng: "Cô nãi nãi, mấy thứ này để không được lâu đâu ạ, giờ trời vẫn còn đang nóng lắm đấy."
"Ta biết, ta sẽ nghĩ cách." Bạch Hi đã nghĩ ra rồi, không được thì nhét vào túi càn khôn thôi, dù làm đồ chua cũng chẳng dùng bao nhiêu, mà đến mùa đông mang ra bán lại, không lời mới lạ.
Bạch Hi đã nói vậy thì cho dù người Ngưu La thôn không hiểu, cũng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Tuy nói giá rẻ hơn năm ly, nhưng người Ngưu La thôn chịu thu là được rồi, thế là những người đó một bên miệng lải nhải, một bên vội vàng khiêng vác, đem xe đẩy đồ ăn hướng về bên thôn Ngưu La, sợ chậm chân không còn phần của mình.
Trần Đại Liễu tổ chức người chọn lựa đồ ăn đạt tiêu chuẩn, củ cải trắng to quá không lấy, tròn không lấy, củ không nặng không lấy, củ không thẳng không lấy, dưa chuột không đủ kích thước, quá cong queo không lấy, rau cải trắng phải to, một cây ít nhất phải một cân mới lấy, còn phải là mới hái, héo quá cũng không lấy.
Lần chọn lựa này, không ít người kêu ca là quá đáng, chọn lựa như thế thì có phải là nhiều đồ đều không đạt tiêu chuẩn hết rồi không, nhưng người Ngưu La thôn cũng mặc kệ, họ hai tay dang ra, một bộ dáng "các người thích thì bán không thích thì thôi" đấy.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận