Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 195: Anh hùng đả hổ (length: 8031)

"Cô nãi nãi..."
Mọi người nghe xong liền dở khóc dở cười: "Khó mà làm được, cô nãi nãi, cũng bởi vì ngài là cô nãi nãi, mới càng không thể đi những nơi nguy hiểm đó được."
Cô nãi nãi cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi điểm này, lúc nào cũng cảm thấy mình bối phận lớn, cũng không quan tâm đi những chỗ có thích hợp hay không, có nguy hiểm hay không, khiến người vừa vội vừa bất đắc dĩ.
Nói sao, cô nãi nãi quá nhỏ, sợ nàng không vui, nhưng không nói thì lại không được.
Thế là Trần Đại Liễu cùng một vài người trong thôn bàn bạc, liền cử người lớn tuổi nhất ra mặt, cô nãi nãi tuy nói tuổi còn nhỏ, nhưng trong chuyện lễ nghĩa với người lớn tuổi trong thôn không hề qua loa, chẳng phải thấy người lớn tuổi trong thôn được chia thịt cũng có thể nhiều hơn nửa cân đó sao.
Trần Tiểu Thông ở một bên im lặng cúi đầu gãi đầu, trong lòng tự nhủ, cô nãi nãi đã lên núi không biết bao nhiêu lần rồi, cũng chỉ có người lớn trong thôn là không nhìn thấy mấy lần mà thôi.
Nghĩ đến chuyện mình cùng cô nãi nãi lên núi tìm mật ong, Trần Tiểu Thông không khỏi rụt cổ lại, cha hắn không biết làm sao, mấy ngày nay nhìn hắn cái mũi không ra cái mũi, con mắt không ra con mắt, nếu như để cha biết chuyện này, hắn chắc chắn sẽ lại xui xẻo.
Trần Tiểu Thông nào biết, thật ra Trần Đại Liễu đã biết chuyện này, có điều nhất thời không nghĩ tới việc tìm hắn gây sự mà thôi.
Thấy Bạch Hi không lay chuyển, mọi người không khỏi nhao nhao lên tiếng dỗ dành.
"Cô nãi nãi, ngài nghĩ xem, trừ xuống sông lên núi trèo cây, trong thôn chỗ nào mà ngài không đi được, ngài cứ muốn ngày nào cũng đi thành trong, người trong thôn chúng ta có thể thay nhau mỗi ngày đưa ngài đi một chuyến."
Bạch Hi nghe vậy trợn trắng mắt: "Ta ngày ngày đi thành trong làm gì, lại chẳng có gì hay ho." Đi đi về về một quãng đường kia, suýt chút nữa làm mông nhỏ của nàng bị xóc thành mấy mảnh.
"Đúng vậy đó, cô nãi nãi, ngài còn nhỏ, cũng không thể vào nơi nguy hiểm được, nếu không, chúng ta biết ăn nói làm sao với tổ tông đây..."
"Các ngươi không cần phải ăn nói với bọn họ, bây giờ ta là lớn nhất, ăn nói với ta là được." Mỗi khi nhắc đến mình là người lớn nhất ở thôn Ngưu La, giọng Bạch Hi lại vang lại to, giống như sợ người khác không biết nàng là trưởng bối vậy.
Có điều câu nói này của nàng khiến những người khuyên can có chút ngơ ngác, nghe thì không sai, nhưng có vẻ có gì đó không đúng thì phải.
Rất nhanh, những người đang xoắn xuýt hoàn hồn, đổi sang cách nói khác, tiếp tục dỗ dành.
"Cô nãi nãi, nếu ngài thấy chán, ta cho người kể chuyện tranh cho ngài, ngài thấy thế nào?"
"Cô nãi nãi, cháu trai của ta còn biết kể chuyện anh hùng đánh hổ, để nó kể cho ngài nghe một chút."
Vừa dứt lời, người kia bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Hắc như hổ rình mồi nhìn hắn.
Hắn đầu tiên là sững người, mới đầu vẫn chưa hiểu chuyện gì, cười cười với Tiểu Hắc, thấy lông mày hổ của Tiểu Hắc nhíu lại, còn thầm nghĩ trong lòng, Tiểu Hắc hình như có vẻ không vui cho lắm nhỉ?
Đợi người bên cạnh huých nhẹ hắn một cái, lại ra hiệu không tiếng động "hổ", người này mới bừng tỉnh, lập tức xấu hổ, hắn quên mất Tiểu Hắc là hổ rồi.
"Ha ha..." Người kia lấy lòng cười cười với Tiểu Hắc, ngại ngùng nói: "Nói sai, nói sai, là anh hùng đánh chó gấu."
Tiểu Hắc gầm nhẹ một tiếng, trợn trắng mắt.
Đánh ai đây chứ?
Có chút lương tâm không vậy?
Ta hiền lành, trêu ngươi, ta ăn gà nhà ngươi hay ăn chó nhà ngươi, mà ngươi muốn đánh ta xưng anh hùng, cả năm nay, ta đánh được thịt mang về chia, nhà ngươi không nói một trăm tính toán chi li, thì ba bốn mươi cân cũng có chứ?
Kết quả lại đi kể chuyện anh hùng đánh hổ với chủ tử, như vậy là muốn để chủ tử trừng trị nó hay sao?
Ở ngay trước mặt nó xát muối vào vết thương, quá đáng ghét!
Tiểu Hắc càng nghĩ càng thấy tức giận, lại gầm lên với người kia hai tiếng biểu thị bất mãn.
Còn đánh chó gấu, chó gấu đánh ngươi không sai biệt lắm!
Bạch Hi nghe thấy lời nói tức giận vừa tủi thân của Tiểu Hắc, không khỏi có chút buồn cười, nàng tiện tay sờ sờ đầu nó.
Mọi người lập tức liền thấy Tiểu Hắc vốn còn có chút tức giận trong nháy mắt giống như mèo con được vuốt lông, ngoan ngoãn híp mắt, cái đuôi suýt chút nữa dựng đứng lên.
Mấy người suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, hết cách, Tiểu Hắc kiêu căng vậy đó, cắn người thì mềm lòng, bắt người tay ngắn, cả thôn Ngưu La ai chưa từng ăn thịt do Tiểu Hắc săn được chứ, sao có thể không nể mặt mũi.
Người vừa lên tiếng muốn đánh hổ thì xấu hổ cười cười, vội vã cầm thùng nước xuống nước.
"Mấy người lớn các ngươi đó." Bạch Hi bĩu môi ghét bỏ nói: "Chỉ giỏi nói không giữ lời, lần trước ta không khỏe, các ngươi đã nói gì, chỉ cần ta khỏe lại, ta muốn làm sao cũng được."
"Ách..." Trần Đại Liễu nghe xong liền nhìn quanh những người bên cạnh, lập tức không biết nên nói sao.
Trần Nhụy rót nước cho Bạch Hi, nghe thấy những lời này, ngập ngừng lên tiếng: "Cô nãi nãi, ngài còn nói ngài là trưởng bối nói lời giữ lời cơ mà, sao cũng lại kén ăn, còn tự mình dẫn Tiểu Hắc lên núi đi."
Nói là đợi nàng cùng đi, cô nãi nãi đúng là nói chuyện không tính toán gì hết.
Bạch Hi đang hăng hái, bỗng nghe thấy Trần Nhụy nói chen vào, lập tức mặt nhỏ xụ xuống, quay đầu lại nhìn, thở phì phì khẽ nói: "Gì vậy, ngươi xem trưởng bối nào sẽ ăn thứ mà mình không thích? Nếu ngươi cũng muốn vậy thì đợi đến khi ngươi thành trưởng bối thì được."
Đồ ngốc nhỏ cũng có khi trở mặt không thương tiếc mà.
Bạch Hi tuyệt không nhắc đến chuyện mình dẫn Tiểu Hắc lên núi, cứ như quên mất rồi vậy, vội vàng thúc giục người dưới sông nhanh xuống bắt cá.
Trần Tiểu Thông nghe Trần Nhụy nói vậy thì trong lòng kinh hãi muốn toi mạng, len lén nhìn lại, quả nhiên thấy cha hắn trừng mắt nhìn mình, vội vã cầm thùng nước quăng một câu liền nhảy xuống hồ nước.
"Ta đi bắt cá đây."
Trần Đại Liễu còn chưa đi, nhân lúc cô nãi nãi hôm nay chủ động nhắc đến chuyện này, hắn cảm thấy vẫn là nên nói rõ ràng với cô nãi nãi thì hơn.
Hắn đem lời nói đảo qua trong đầu, cân nhắc lại từ ngữ, bỏ đi một vài lời lẽ quá sâu xa mà cô nãi nãi khó hiểu, cuối cùng phát hiện, dường như cũng chẳng còn lại bao nhiêu lời.
Vì thế cũng không xoắn xuýt nữa, Trần Đại Liễu hơi nghiêng người, nửa là thương lượng, nửa là dỗ dành Bạch Hi: "Cô nãi nãi, ngài không được một mình lên núi nữa, nguy hiểm lắm, nhỡ đâu..."
Nếu không phải vì hậu sơn quá rộng lớn, Trần Đại Liễu đã tính triệu tập người trong thôn vây quanh hậu sơn lại rồi, một là để phòng mãnh thú xuống núi, hai là phòng ngừa cô nãi nãi lên núi.
Bạch Hi: "Ta đâu có đi một mình, ta dẫn Tiểu Hắc mà."
Thấy hắn còn muốn nói, Bạch Hi đắc ý chỉ vào Tiểu Hắc, nói: "Một người tính một người, ai trong các ngươi có thể lợi hại hơn Tiểu Hắc?"
Trần Đại Liễu nghe vậy, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Tiểu Hắc, trong lòng tự nhủ, cái này thì sao so được chứ, mười mấy hai chục người trong thôn cộng lại cũng không phải đối thủ của Tiểu Hắc.
"Không phải, cô nãi nãi, không phải nói như vậy, ngài..."
Tiểu Hắc thì lợi hại không sai, cô nãi nãi là trưởng bối không sai, nhưng một người một hổ này, hoặc là người quá nhỏ, phân biệt không ra sẽ gặp phải nguy hiểm gì, làm chuyện gì thì có hậu quả không tốt, hoặc là Tiểu Hắc có thể biết được có nguy hiểm, nhưng đó là đối với nó mà nói, hoặc với Tiểu Hắc thì chẳng có gì nguy hiểm, nhưng đối với người thì không nhất định.
(Vụng trộm đổi mới một chương trước, xem xem có bạn nhỏ nào ở đây không.) (Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận