Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 249: Nghĩ có lại không nghĩ có (length: 8000)

"Tiểu Hắc à..."
"Tiểu Hắc, ngươi biết không..."
"Tiểu Hắc, ta nói cho ngươi nghe..."
Nếu không phải bị Bạch Hi phái đi đón Trần Đại Liễu, thì với cái kiểu lắm lời, lải nhải như rắm thúi này của hắn, Tiểu Hắc chắc chắn đã tránh xa.
Tiểu Hắc làm ngơ, nhưng không chịu nổi sự dài dòng của Trần Đại Liễu, nếu không thì Bạch Hi cũng sẽ không nói hắn lắm điều.
Vì vậy trước khi vào thôn, Tiểu Hắc rốt cuộc không nhịn được, quay đầu gầm nhẹ hai tiếng với Trần Đại Liễu.
Trần Đại Liễu đang hưng phấn lẩm bẩm, chủ yếu là do trong lòng hắn bất an lo lắng cả một đường, có Tiểu Hắc đến đón, người vừa thả lỏng liền không nhịn được mà muốn nói không ngừng.
Nhưng bị Tiểu Hắc rống một tiếng như vậy, nghe ra Tiểu Hắc không vui, Trần Đại Liễu lập tức im thin thít.
Hống ta làm gì chứ, chẳng lẽ là xe bò lo lắng quá nhiều, không thể ngồi xe bò nên vậy?
Trần Đại Liễu nghĩ ngợi một chút, trong lòng chỉ thấy tủi thân, việc này cũng đâu phải lỗi của ta, cái này đều là cô nãi nãi bắt mua, nếu ngồi hỏng thì làm sao bây giờ… Tiểu Hắc không biết Trần Đại Liễu còn đang ấm ức trong lòng, nó hống cho người nín thinh, sau đó hừ hừ hai tiếng, đã tính toán lát nữa gặp Bạch Hi liền muốn mách tội, Tiểu Liễu đúng là lắm mồm, dài dòng hết sức.
Vào thôn không bao lâu, Tiểu Hắc đã chạy mất dạng, chỉ còn lại Trần Đại Liễu một mình đánh xe bò, còn Trần Tiểu Thông đã sớm chờ ở đầu thôn, liền chạy lên đưa bánh ngô trên tay cho cha, sau đó nhận lấy roi ngựa thay nhau đánh xe.
Hắn tính giờ từ sớm đã đến chỗ này chờ, Trần Tiểu Thông biết, cha hắn vào thành trừ khi ở bên cô nãi nãi còn dám ăn chút gì đó, còn bình thường thì chắc chắn là tiết kiệm hết mức, đương nhiên, không chỉ có cha hắn như vậy, những người khác cũng thế.
Trần Đại Liễu quả thực đói bụng muốn dính vào lưng, sáng sớm hôm nay hắn mang ba cái bánh ngô vào thành, lại bán hươu rừng, lại mua vải vóc, bận bịu một ngày trời, cái bánh ngô ăn lúc sáng cũng đã hết từ lâu, đường về nhà này toàn phải uống nước để cầm cự.
"Cha, cha vất vả rồi, sớm biết thế này thì con đã đi cùng cha."
"Đi làm gì chứ, vào thành có gì hay mà đi cùng?" Trần Đại Liễu đang ăn ngấu nghiến một chiếc bánh ngô, rồi ực mấy ngụm nước, còn đang chuẩn bị ăn tiếp một chiếc nữa, thì nghe câu này liền trách mắng.
"Trong thôn đang bận thu hoạch khoai lang, lớn nhỏ đều ra trận, con trai con đứa mà lại có ý lười biếng à?"
Thực ra Trần Đại Liễu cũng biết con trai mình đang không yên tâm đấy thôi, dù sao đường quê cũng không yên bình lắm, nhưng ông lại cảm thấy không cần thiết, có cô nãi nãi cùng đồ hộ thân ở đây, quân đến thì có tướng chặn, nước đến thì có đất ngăn.
Trần Tiểu Thông bị mắng cũng không để ý, chỉ cười, cha anh là miệng dao găm tâm đậu hủ mà.
Đến con đường dẫn về nhà cây, Trần Đại Liễu liền ăn liên tiếp năm chiếc bánh ngô, mới thấy cái bụng đói cồn cào đã được lấp đầy.
Ông thở phào một hơi khoan khoái, cảm thán: "Thoải mái! Vẫn là ngày tháng ở thôn quê ta sung sướng, con không biết đâu, ở thành phố, mấy người nhận lương, mỗi tháng không ai dám ăn thả ga bánh ngô đâu."
Trần Đại Liễu cũng không ngốc, một gã nông dân ở quê như ông, dựa vào đâu mà người ở các cửa hàng lớn trên thành phố lại cung kính với ông, còn chẳng phải là muốn mua thịt từ tay ông hay sao.
Bất quá việc này, chỉ cần Ngưu La thôn không bị thiệt là được, như vậy thì cả ta cả ngươi cùng vui, mọi người cùng vui.
Hôm nay bốn người, nếu xét đến vẻ mặt, thì Trần Đại Liễu có vẻ tốt nhất, sau đó đến Trần Vệ Quốc, còn vị trưởng khoa và Trần chủ nhiệm kia đều mặt mày xanh xao, có thể thấy ngày tháng quả thực rất căng thẳng.
Trần Tiểu Thông gật đầu.
Không phải sao, người thành phố làm công tuy mỗi tháng kiếm được bốn mươi hai cân lương thực, nhưng lại phải nuôi cả gia đình, còn làm cái việc cực nhọc ấy, đến ăn bánh ngô cũng không dám ăn no, một bữa mà ăn được ba chiếc là quá lắm rồi, còn ở quê họ thì lại khác.
Chưa nói đến các thôn khác, chỉ riêng Ngưu La thôn thôi, dù là khi trước chưa có thịt ăn thường xuyên, thì cái bánh ngô nhà nào cũng cho trẻ con mỗi bữa hai chiếc, mà người lớn làm lụng thì cũng bốn năm chiếc là ít, cũng chỉ là ăn bánh ngô thôi, mà cuộc sống ở đâu sung sướng hơn, thì đến trẻ con cũng tính được.
Huống hồ, bây giờ họ còn được ăn thịt thường xuyên.
Dù nhà có đông người, hai cân thịt mà lên mâm, một người có khi chỉ được hai ba miếng, nhưng cũng là thịt, cũng không phải là không ăn được.
Một tháng có thể ăn bảy tám bữa như vậy, so với trên thành phố bốn năm tháng mới có một bữa thịt, thì nơi nào sống sung sướng hơn, còn cần phải nói sao?
"À, cha, hôm trước cha bắt một con gà cho cô nãi nãi hầm canh uống, buổi sáng cô nãi nãi bảo Tiểu Hắc đưa cho nhà mình hai con gà đến, tuy là gà rừng, nhưng mà nãi nãi nói là hai con gà mái, nuôi lớn cũng đẻ trứng, đến lúc đó góp trứng gà lại đưa cho cô nãi nãi, hoặc là cho cô nãi nãi đổi lấy chút dầu vừng cũng tốt."
Trần Đại Liễu nghe xong câu này thì khựng lại một lát, rồi bất đắc dĩ cười nói: "Cô nãi nãi cũng thật là, vốn định biếu bà, sao bà còn bắt Tiểu Hắc trả lễ thế này."
Thật ra Bạch Hi cũng là tiện tay thôi, nàng không có nuôi gà trồng rau, cũng không thể nuôi gà trồng rau, ăn mấy thứ này đều là nhờ bà con trong thôn biếu, chi bằng cứ cho lại thôn để họ nuôi.
Nếu như ăn trứng gà nhà Trần Đại Liễu, thì gửi cho nhà ấy hai con gà rừng vậy, việc này, Bạch Hi cũng không phải lần đầu tiên làm, ít nhất là có một nửa số người trong thôn trước kia bị chim ăn mất gà, thì trong hai năm này Bạch Hi đều bù lại gấp đôi.
Bạch Hi vừa thấy Tiểu Hắc về, nghe nó thở phì phò mách tội thì đã biết Trần Đại Liễu sắp đến.
Nàng vừa ngơ ngác trấn an Tiểu Hắc cho có lệ, vừa đi xuống nhà cây.
Còn chưa đến giờ đi ngủ, biết thôn trưởng vào thành mua vải, nên nhà nhà đều vui vẻ ngóng chờ, trừ mấy đứa bé quá nhỏ không chịu được mà đã ngủ mất, thì người khác đều đang ngóng đầu chờ đợi.
Tiếng chuông trâu vang lên, mọi người không cần ai thông báo, nhao nhao tập trung về trước nhà cây.
Cho nên, khi Bạch Hi xuống nhà, thì nhà cây đã nổi lên hai đống lửa lớn rồi.
Trần Đại Liễu cùng con trai đánh xe bò vừa về tới trước nhà cây, thì dân làng đã vui mừng hô hào: "Thôn trưởng về rồi, thôn trưởng về rồi..."
Tiếp đó, xe bò còn chưa kịp dừng thì đã có người nhanh tay nhanh chân đưa cỏ và nước cho trâu uống rồi.
"Cô nãi nãi, con đi làm về rồi." Trần Đại Liễu trước tiên là cung kính chào hỏi Bạch Hi, sau đó đứng trước mặt Bạch Hi, hơi xoay người, nhỏ giọng báo cáo tình hình.
Bán đồ thì đều có ghi chép vào sổ sách, mua đồ thì đều có phiếu, từng khoản từng khoản rõ ràng rành mạch.
Thực ra, dù không có những thứ này, thì Bạch Hi cũng rất tin tưởng Trần Đại Liễu.
Thời điểm này làm thôn trưởng thì chẳng có lợi lộc gì để kiếm chác cả, ít nhất là ở Ngưu La thôn là vậy.
Việc Trần Đại Liễu có thể được dân làng bầu làm thôn trưởng, đủ để chứng tỏ mọi người công nhận phẩm chất của người đó.
Huống chi, Bạch Hi cũng không cảm thấy Trần Đại Liễu có lá gan lừa nàng.
Trong lúc Trần Đại Liễu báo cáo với Bạch Hi, thì những người dân thôn kể cả là tầng lớp thấp kém nhất cũng vui vẻ vây quanh chiếc xe bò để nhìn những cuộn vải, ai ai cũng đều khao khát nhưng không ai dám đưa tay ra sờ một cái.
Vải này thật là đẹp mắt quá đi, vừa mới vừa sáng, cho dù là nhìn buổi tối thì cũng đẹp hết sẩy...
(Ưm, muốn xin phiếu vote a...) (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận