Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 797: Lại vui buồn thất thường (length: 8165)

"Cô nãi nãi này là ai?"
Người ở thôn Ngưu La cùng nhau sững sờ, rồi có người sợ hãi thốt lên, mang theo chút khâm phục.
"Cô nãi nãi này lại là võ công lại tiến bộ sao?" Không trách Tiểu Thạch Đầu sẽ nói như vậy, bởi vì đã xem tranh vẽ, cũng nghe kể chuyện, tự nhiên sẽ nghĩ tới.
Lời kinh hô vô tình của Tiểu Thạch Đầu lại làm cho không ít dân làng hiểu ra: "Hóa ra là như vậy."
Vì ngay sau khi Tiểu Thạch Đầu vừa dứt lời, Tiểu Hắc đã gật đầu mạnh mẽ, gần như cùng ý đó.
Trần Đại Liễu nghe vậy lại hỏi một lần, thấy Tiểu Hắc lại gật đầu thêm lần nữa, mới ngớ người ra nói: "Thảo nào."
Khi dân làng biết chuyện gì đang xảy ra, họ ngước đầu nhìn tia chớp trên đầu, vừa trong lòng e ngại, lại vừa cảm thấy tự hào.
E ngại là do hiện tượng thiên địa dị thường này thật sự đáng sợ, tự hào là vì cô nãi nãi của họ chỉ đột phá thôi, vậy mà lại gây ra thiên địa dị tượng, có thể thấy cô nãi nãi lợi hại thế nào.
Bọn họ luyện võ, cho dù có đột phá cũng chỉ là đánh quyền nhanh sinh gió, hoặc là sức nâng vật từ ba trăm cân lên năm trăm, sáu trăm cân, thậm chí có một vài dân làng đột phá được tới bảy tám trăm cân.
Nhưng đừng nói so với cô nãi nãi, ngay cả một nửa cũng không bằng.
Đương nhiên, người ở thôn Ngưu La cũng không thấy lạ, dù sao cô nãi nãi có thể là tiên nhân chuyển thế, tự nhiên sẽ không giống người dân bình thường như họ.
Hóa ra, là cô nãi nãi đột phá, vậy thì không có gì phải lo.
Mấy đứa Tiểu Thuận Tử cũng bắt đầu nhỏ giọng thì thầm với nhau.
"Cô nãi nãi vốn đã rất lợi hại, bây giờ lại càng lợi hại hơn."
"Cô nãi nãi lợi hại quá đi, lại đột phá rồi."
"Bây giờ cô nãi nãi chắc chắn là siêu cấp lợi hại..."
"Nếu cô nãi nãi có thể nhận ta làm đồ đệ thì tốt!"
"Ngươi đừng mơ tưởng, cho dù cô nãi nãi nhận ngươi làm đồ, ngươi cũng không được, ngươi đâu phải là cô nãi nãi, ngươi cứ chăm chỉ luyện quyền, sẽ còn lợi hại hơn bây giờ..."
Cũng có những dân làng khác cùng Trần Đại Liễu bắt đầu bàn tán.
"Thôn trưởng, vậy chúng ta đừng quấy rầy cô nãi nãi."
"Đúng vậy, nghe nói lúc đột phá, kỵ nhất là bị người quấy rầy."
"Cho nên Tiểu Hắc mới ngăn chúng ta..."
"Phải, mọi người đừng ồn ào, trông con của mình đi."
"Mọi người cứ ngồi xuống, chúng ta ở đây hộ pháp cho cô nãi nãi."
"Đúng đúng đúng, hộ pháp cho cô nãi nãi."
Trong lúc nói, mọi người nhanh chóng giữ gìn trật tự, kéo bạn già, kéo con cái, kéo vợ của mình, lần lượt ngồi xuống.
Ngay cả mấy đứa bé hai ba tuổi cũng ngoan ngoãn rúc vào ngực cha mẹ, nhìn tia chớp trên đầu, khuôn mặt non nớt lộ vẻ tò mò.
Tiểu Hắc thấy lúc nãy mọi người còn lo lắng, giờ thì tuy vẫn còn lo nhưng đã không còn hoảng sợ như trước nữa.
Phải biết rằng, vừa nãy thậm chí còn có mấy người dân đã nhìn nó ra ý định muốn giữ chân nó, sau đó để những người khác có thể biết được tình hình của Bạch Hi.
Nó không khỏi có chút kỳ lạ, theo lẽ thường, gặp phải chuyện như này, nhìn thấy thiên địa dị tượng, người thường không phải là nên sợ hãi mới đúng sao?
Sao người ở thôn Ngưu La lại chẳng có gì khác thường, tiếp nhận nhanh đến thế?
Tiểu Hắc làm sao biết, người ở thôn Ngưu La luôn cảm thấy Bạch Hi bất phàm, đối với nhiều hành động khác lạ của Bạch Hi đều quy cho sự bất phàm của nàng, trước kia cũng đã thấy thủ đoạn của Bạch Hi, tự nhiên không thấy kinh ngạc.
Cô nãi nãi là bà tiên tặng con, chỉ cần thành tâm cầu tự, cô nãi nãi rất có thể sẽ đồng ý.
Cho dù cô nãi nãi không phải là thần tài gia, thì chắc chắn trước kia cũng từng ở sát nhà thần tài gia, hai người là hàng xóm, bằng không, cô nãi nãi sao có thể dẫn mọi người mở nhà máy xưởng, cho mọi người sống ngày tháng tốt, trong tay có tiền tiêu.
Sau nhà cô nãi nãi chắc chắn là nhà thần y, bằng không, sao cô nãi nãi lại biết y thuật tinh thông, hiện giờ mấy đứa trẻ học được chút kiến thức y thuật từ cô nãi nãi, cũng đã trở thành lực lượng chính ở trạm xá rồi.
Đừng nói bị trật tay chân, lần trước có người bị gãy chân, cũng là mấy đứa trẻ đó chữa lành, chỉ đắp thuốc hai tháng, giờ đã chạy nhảy tưng bừng, nửa điểm cũng không thấy giống như đã từng bị gãy chân.
Đương nhiên, khi đó cô nãi nãi cũng đến xem qua, còn chỉ điểm mấy đứa trẻ làm sao chữa trị nữa.
Còn nữa, cô nãi nãi thông minh như vậy, học hành giỏi giang như vậy, chắc hàng xóm cũng có văn khúc tinh ở.
Người thôn Ngưu La nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy mỹ mãn, cô nãi nãi của chúng ta đáng yêu như vậy, ai thấy mà không thích.
Từng nồi đồ ăn bốc mùi thơm ngào ngạt, thỉnh thoảng có người bụng kêu ùng ục, nhưng không ai lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là Trần Đại Liễu lên tiếng, bảo người mang thức ăn lên, cho mấy đứa nhỏ và người già ăn trước.
Người lớn tuổi trong thôn vốn không muốn, họ có phải trẻ con đâu, đâu đến nỗi không quy củ như vậy, đói một chút thì chết được sao.
Nhưng trước kia Bạch Hi từng nói mọi người nên ăn uống, vì là cô nãi nãi phân phó, họ cũng không quá cố chấp.
Chủ yếu là, nhỡ họ đói đến xảy ra chuyện gì, cô nãi nãi tức giận, họ lại càng bất hiếu.
Không ai biết tia chớp trên đầu biến mất lúc nào, nhưng đến khi căn nhà trên cây hoàn toàn chìm trong bóng tối, mọi người cùng nhau nhìn căn nhà trên cây, thở mạnh cũng không dám.
Mà lúc này, Tiểu Hắc không còn chặn cầu thang nữa, nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng sang một bên, cũng cùng dân làng nhìn căn nhà trên cây.
Một lát sau, cánh cửa căn nhà trên cây mở ra.
Trong ánh sáng mờ ảo, Bạch Hi mắt cười cong cong xuất hiện ở cửa.
Khoác chiếc váy liền áo màu vàng, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo tròn trịa càng trở nên tinh xảo đáng yêu trong bóng đêm, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ vui mừng, nàng còn chưa kịp mở miệng, đã khiến người thôn Ngưu La vui vẻ.
Rõ ràng trông có vẻ giống như trước kia, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy dường như nàng có chỗ nào đó khác biệt.
"Cô nãi nãi~~"
Vừa thấy Bạch Hi, mọi người cùng nhau đứng dậy, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
Đợi gần hai tiếng đồng hồ, ban đầu là nhẹ nhàng thong dong, đến sau thì lo lắng bất an, cho đến khi thấy Bạch Hi bình yên xuất hiện, mọi người vui mừng khôn xiết.
Bạch Hi xuống lầu, vừa đứng vững, dân làng cùng nhau quỳ xuống: "Chúc mừng cô nãi nãi, chúc mừng cô nãi nãi!"
Cũng may là ở đây toàn người của thôn Ngưu La, vào cái giờ này cũng không ai đến nhà người khác trong thôn chơi, bằng không, nhất định sẽ thấy người ở thôn Ngưu La thật là buồn cười.
"Ngoan! Mau đứng lên đi, đừng quỳ."
Bạch Hi giơ tay lên, một luồng sức mạnh vô hình nâng mọi người dậy.
Đột phá vốn không có gì đáng khoe khoang, nhưng khi thấy dân làng đau lòng cho nàng như vậy, Bạch Hi liền không nhịn được muốn khoe một chút, dù sao, ở trong nhà của mình khoe khoang, cũng không ai ra ngoài nói.
Một chiêu này của nàng, càng khiến cho mọi người kinh ngạc và phấn khởi, cô nãi nãi đột phá rồi, cô nãi nãi lại càng lợi hại, cô nãi nãi càng lợi hại, càng cho thấy họ có phúc.
"Cô nãi nãi, tốt quá, vừa nãy ngài làm chúng ta sợ muốn chết..."
"Cô nãi nãi, ngài có đói bụng không?"
"Cô nãi nãi..."
Mọi người xôn xao, trước kia, Bạch Hi chắc chắn đã cảm thấy ồn ào, nhưng lúc này, nàng cười hì hì lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một vài câu, nhưng không ít lời thật ra không cần nàng trả lời, mọi người chỉ là lo lắng cho nàng, thấy nàng không sao, tâm tình kích động, tự nhiên cũng nhiều chuyện hơn.
( máy tính của ta bị chút vấn đề, ta mở bản thảo lên thì bị trống, không cách nào khôi phục được, ta đổi máy tính gắng sức đuổi theo, nhưng vẫn không thể bổ sung lại những phần trước kia cho mọi người được, hai ngày này ta đều cố gắng, xin lỗi nha, ta không quên đâu, thật đó.) (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận