Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 435: Ăn không đủ no ôm lấy đi (length: 7837)

Hôm nay, Trần Đại Liễu có vẻ đã quyết tâm, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Hắn ba hoa một tràng, nói một hơi hết lời, rồi cứ nhìn chằm chằm vào hương trưởng, tỏ ý nếu ngươi không đồng ý thì ta nhất định không đi.
Hôm qua Trần Đại Liễu về tìm Chu Đại Hổ bàn bạc, quả đúng như hắn dự liệu, thôn Hạ Tân không ngờ có chuyện tốt như vậy, gật đầu đồng ý không ngừng, còn thúc giục Trần Đại Liễu nhanh chóng xúc tiến việc này.
Hương trưởng hôm nay có thêm một cái đuôi, ông ta đi nhà vệ sinh, Trần Đại Liễu cũng chờ bên ngoài, ông ta làm việc trong văn phòng, Trần Đại Liễu cũng không ngồi ghế trong phòng, mặc kệ có người đến tìm hương trưởng hay không, hắn cứ ngồi xổm ở góc tường.
Nói chung, hương trưởng đi đâu, hắn theo đó.
Đến hơn nửa ngày, hương trưởng bị đeo bám chịu hết nổi, quát lên: “Ngươi trước hết lo cho ta trồng hai mươi mẫu đất nho đó thành lương thực, chỉ cần ngươi có thể giao đủ lương thực trước, ta liền cho các ngươi làm thủ tục xin thành lập đại đội.”
“Hương trưởng, đây là lời ông nói đấy nhé!”
“Đúng, ta nói đấy, lão tử nhổ ra một bãi nước bọt là một đinh đóng xuống đất, chỉ cần thôn ngươi có thể nộp đủ lương thực trước, ta liền xin cho các ngươi thành lập một đại đội.”
Nói xong, hương trưởng phì phò đẩy Trần Đại Liễu ra khỏi văn phòng: “Đi đi đi, mau cút cho ta, cả ngày lão đây chưa thấy ai như ngươi cả.”
Trần Đại Liễu có được lời này, cho dù hương trưởng muốn giữ hắn lại cũng không thèm, đương nhiên là nhân đó mà đi.
Chỉ là trên đường về, Trần Đại Liễu lại đâm ra một nỗi lo, nộp nhiều lương thực hơn à?
Lấy đâu ra mà nộp nhiều lương thực hơn đây, trong thôn hiện giờ ngoài vườn rau thì còn có nho, còn lại ruộng trồng lúa nước với lúa mì cũng đã có số liệu cả rồi, dù toàn thôn nhịn ăn nhịn uống thì cũng không đủ lương thực nộp cho một đại đội.
Cái ông hương trưởng này rõ ràng là đang cố tình làm khó hắn mà!
“May mà cô ta còn cứu ngươi, đúng là đồ lang dạ sói!”
Trần Đại Liễu hùng hổ hằn học cưỡi xe đạp trở về thôn.
Đợt này, thôn Ngưu La thu hoạch rau quả không ít, xe của xã cung tiêu thành phố đến chở mấy chuyến liền.
Giá cả rẻ hơn hồi mùa đông tới hơn một nửa, dù là rau xanh, cải trắng, đậu que, cà tím, hay củ cải, dưa chuột, giá thống nhất đều là hai hào một cân, đây còn là vì thôn Ngưu La thu hoạch sớm, nửa tháng nữa thì còn lâu mới có giá này.
Mười mẫu vườn rau nhà kính, cộng thêm ba bốn tầng giá đỡ, tổng cộng đợt này bán được hơn năm vạn cân rau, thu về hơn 1 vạn 1000 tệ.
Vào thời điểm này thì đúng là không ít, nhưng dân thôn Ngưu La vẫn thấy tiếc, dù sao thì giá rau mùa đông vẫn cao hơn mà.
Mấy ngày sau đó, trại chăn nuôi trong thôn xuất chuồng hai con lợn, trứng vịt muối bán đi ba vạn quả, trứng gà tươi cũng bán đi năm vạn quả, gà vịt bán đi bốn ngàn con, tổng thu về hai vạn tệ.
Lò gạch bên kia cũng có thu nhập, mỗi tháng kiếm được ba năm trăm tệ, hồi trước còn thấy nhiều, giờ thì có vẻ ít quá.
Trần Đại Liễu mang sổ sách đến báo cáo cho Bạch Hi, mặt lúc thì hớn hở, lúc thì xoắn xuýt.
“Sao thế, không phải rất tốt sao!”
“Không phải, cô nãi nãi, cháu chỉ là thấy tiếc, rau nhà mình hồi mùa đông đâu có rẻ đâu, mà đợt này bán giá giảm quá trời, đợi đến cuối tháng thì giá chắc chỉ còn năm xu một cân thôi.”
Bạch Hi liếc hắn một cái, giận nói: “Đừng có tham quá, chính ngươi còn biết lúc đấy bán đắt, còn mơ tưởng nhiều làm gì!” Cũng do mùa đông hiếm rau quả, thêm việc khi ấy không có đồ ăn mới nào, không thì đâu thể bán đắt đến thế, cũng xấp xỉ giá chợ đen đấy chứ.
Trần Đại Liễu nghe vậy, ngượng ngùng cười cười: “Cô nãi nãi, cháu chỉ nói vậy thôi, thấy hơi tiếc ấy mà.”
“Có phải có chuyện gì đúng không?”
Bạch Hi đương nhiên nhận ra dạo này Trần Đại Liễu đang ủ rũ.
Trần Đại Liễu vốn cũng muốn thương lượng với mọi người trong thôn, nhưng ai cũng bó tay, chính đang phiền muộn đây, giờ Bạch Hi hỏi thì hắn do dự một chút, dù cảm thấy chuyện này làm cô ta phải bận tâm cũng không tốt, nhưng vẫn nói ra.
“Chỉ có thế thôi à?”
Bạch Hi thản nhiên đáp: “Thế thì đến lúc đó cứ nộp đủ lương thực là xong thôi.”
“Ngươi mặt mày ủ rũ, ta còn tưởng trời sập đến nơi rồi cơ.”
Nói rồi, Bạch Hi cũng không nói mình có cách gì, để Trần Đại Liễu mong chờ cách giải quyết, còn nàng thì chuyển sang nói chuyện khác, khiến Trần Đại Liễu càng thêm hoang mang.
“Tiểu Liễu à, đám nho của ta lớn tốt lắm rồi, ngươi phải dặn dò lại giúp ta đấy, nhất là bọn Tiểu Thuận Tử, ta không muốn nhìn thấy chúng nó đem dây nho của ta làm cột để luyện võ đâu.” Nàng còn đang chờ có rượu trái cây để uống đây.
Trần Đại Liễu vội gật đầu đáp ứng.
Đến tối, Tiểu Thuận Tử mấy người bị cảnh cáo nghiêm khắc một trận, đương nhiên không chỉ có bọn chúng, chẳng qua chúng nó xui xẻo hơn, người nhà vì muốn cho chúng sáu đứa nhớ đời, còn cố tình đánh cho một trận, cốt để cho Tiểu Thuận Tử nhớ mặt.
Khi Tiểu Hắc kể chuyện này cho Bạch Hi nghe, nàng không khỏi có chút áy náy, chẳng lẽ mình đang hại bọn Tiểu Thuận Tử sao?
Trần Đại Liễu không hiểu tại sao Bạch Hi lại không cho bán thêm rau, nhất là dưa chuột, củ cải trắng, cải bắp, rau cải và đậu đũa, ngay cả mấy trái ớt chưa chín hẳn, cũng đều muốn giữ lại.
“Cô nãi nãi, nhiều lắm đấy, ngài định giữ lại hết sao?”
Bạch Hi nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có khoảng bao nhiêu?”
“Chắc cỡ bốn năm vạn cân.”
“Ừ, ta biết rồi.”
Đúng lúc này, Trần Chiêu Đệ từ dưới nhà mang lên mấy cái vại muối dưa vừa rửa sạch phơi nắng.
Bạch Hi đang buồn chán lật sách, thấy Trần Đại Liễu mặt mày nhăn nhó, bèn nói: “Giữ lại hết đi, làm đồ chua.”
“Đồ chua?” Trần Đại Liễu khó hiểu.
Trần Chiêu Đệ thì hoang mang: “Cô nãi nãi, đồ chua là gì ạ?”
Chẳng lẽ là đồ ngâm?
Nghe qua ngâm rượu, pha trà, ngâm thuốc rồi, chứ đồ chua thì đây là lần đầu tiên nghe nói đấy.
Trần Đại Liễu quen thói không hiểu là hỏi, dù sao trước mặt Bạch Hi, hắn cũng là bậc con cháu, hỏi nhiều cũng không mất mặt.
“Cô nãi nãi, đồ chua này là thứ gì thế ạ? Có khó làm không, sao lại phải giữ nhiều đồ ăn thế này ạ?”
Bạch Hi: “À, cũng gần giống như dưa chua thôi, nhưng mà dùng nhiều nguyên liệu hơn, phải thêm cả ớt, đường trắng nữa. Như cải bắp, dưa chuột, củ cải, rau cải các loại đều có thể làm được, vừa chua cay lại có chút vị ngọt, ăn rất ngon miệng.”
Trần Chiêu Đệ nghe xong liền bừng tỉnh: “Cô nãi nãi, không phải là dưa chua thêm ớt hả, không sao đâu ạ, nghe không khó, hai ngày nữa cháu làm thử, rồi…”
Vừa hưng phấn nói đến đây liền ngừng bặt, vì Bạch Hi đã mở hộc tủ bên cạnh cái giường gỗ, lôi ra một quyển sổ, đưa cho Trần Đại Liễu.
“Công thức ở trên này cả rồi, cũng không khó lắm, ngươi tìm vài người đáng tin trong thôn cùng làm.”
Trần Đại Liễu cầm quyển sổ, nhìn Bạch Hi, chân thành nói: “Cô nãi nãi, người trong thôn nhà ta ai cũng đáng tin cả.”
Lời này của cô nãi nãi, chẳng lẽ là có ai có ý đồ xấu?
Không thì sao tự nhiên cô nãi nãi lại dặn dò như vậy?
Hừ, nếu cho hắn biết, chắc chắn sẽ cho kẻ đó no đòn mới thôi!
( Một lát sẽ có tiếp. ) ( hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận