Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 358: Hạ thủ đừng quá độc ác (length: 8269)

"Nếu như bọn họ có gì nói không đúng, ta sẽ bắt họ xin lỗi ngươi, ta cũng thay họ xin lỗi ngươi, ngươi là người lớn, đừng chấp nhặt kẻ nhỏ, đừng giận bọn họ."
Ba người dân làng Đại Đồng vừa chắp tay, vừa cười làm lành, lại vừa trợn mắt trừng hai người Lý Quốc Khánh.
Nhưng lời xin lỗi của bọn họ đối với Trần Đại Liễu chẳng khác nào gió thoảng bên tai, hắn vẫn lớn tiếng gọi người trong thôn giữ người lại, gào lên muốn đánh cho bọn họ một trận nhừ tử.
Thế là, người Ngưu La nhanh tay lẹ mắt liền ngăn đám người Đại Đồng, còn những người khác thì xông lên giữ chặt tay hai người Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông.
"Từ từ, bọn ta không phải, bọn ta không có nói tục, bọn ta chỉ là... A, đừng đánh..."
"Câm miệng cho tao!" Một người làng Đại Đồng giơ chân, mắng hai người: "Hai cái người kia có thể đừng gây thêm phiền phức cho bọn ta không hả?"
Khó khăn lắm mới dẫn đi làm, không chịu làm việc mà cứ thích đâm đầu vào bà cô Ngưu La và trưởng thôn Trần, nhỡ đâu lại nói sai cái gì thì thôn của bọn họ còn mặt mũi nào đi kiếm tiền nữa.
Giờ thì mặc Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông có nói gì, cứ xin lỗi là hơn, hơn nữa, người Đại Đồng ít nhiều cũng hiểu Trần Đại Liễu, không phải là người thích đổ oan cho người khác, mà hai cái tên thanh niên trí thức này, vừa về thôn đã làm ra chuyện cười rồi.
Bây giờ, người Đại Đồng chỉ nghĩ hai người này tuyệt đối đừng lôi mấy cái lời ở trong thôn ra đây nói.
Cái gì mà tạp giao hoa màu, tổ tông bọn họ trồng bao nhiêu năm nay, có bao giờ nghe nói hoa màu có thể tạp giao, đây là người thành phố về làm công tác văn hóa chỗ nào, rõ ràng là lưu manh thì có.
Nếu không phải là do công xã phân xuống, không thể trả về, người Đại Đồng đã chẳng ai muốn giữ lại Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông rồi, khó khăn lắm mới luân phiên giáo dục hai người sửa lại mấy cái tư tưởng bẩn thỉu trong đầu, mới đến thôn Ngưu La làm được hai ngày đã lại dở chứng.
Bạch Hi thấy một đám người loạn thành một đoàn, định giơ tay lên nói gì đó, nhưng rồi quyết định để Tiểu Hắc ra mặt.
Tiểu Hắc vừa thấy chủ nhân liếc mắt sang, liền hiểu rõ ngay sự tình.
"Gầm gừ ~"
Tiếng hổ gầm làm cả đám người cứng đờ, nói chính xác hơn thì người Đại Đồng và những người dân làng khác thì giật mình kinh hãi, còn người Ngưu La thì nhân cơ hội kéo Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông về phía Tiểu Hắc.
"Ta nói cho các ngươi biết." Trần Đại Liễu vén tay áo, tức giận chỉ người Đại Đồng, nghiêm giọng cảnh cáo: "Hai người này vừa rồi mắng bà cô của chúng ta, nhất định phải cho bọn chúng một bài học."
"Ai mà dám cản thì coi như đối đầu với Ngưu La, sang năm nước hồ chứa thì đừng có mơ mà dùng, trại chăn nuôi trong thôn các ngươi sau này thế nào thì chúng ta cũng mặc kệ, mà phải mau trả hết tiền cho chúng ta, nếu không thì bọn ta cho các ngươi biết tay!"
"Không phải, bọn ta..." Nghe xong những lời này, người Đại Đồng mắt tròn mắt dẹt.
Những người dân làng khác vừa nãy khuyên can cũng lặng lẽ tránh xa người Đại Đồng, sợ bị Ngưu La giận cá chém thớt.
Nhìn hai người Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông bị đánh mấy quyền, giờ vẫn còn choáng váng, không kể người Đại Đồng hay người các thôn khác, đều đầy vẻ oán trách.
Hai tên thanh niên trí thức này rốt cuộc là thế nào, ngươi dù có không biết "kẻ ở dưới mái hiên phải biết cúi đầu", thì cũng phải im mồm làm việc cho tử tế đi chứ, ngươi không đi chọc ai, lại cứ đâm đầu vào chọc bà cô của thôn Ngưu La, đây chẳng phải là tự tìm chết sao.
Không biết hai người mới nãy đã nói cái gì, nhưng nhìn vẻ giận dữ của Trần Đại Liễu như vậy thì chắc chắn không phải là lời hay ho gì.
Phải biết, Bạch Hi ở thôn Ngưu La giống như châu ngọc vậy đó.
Trêu người khác thì còn dễ nói, chứ trêu Bạch Hi, cho dù người Ngưu La tha cho ngươi, thì bạch hổ do Bạch Hi nuôi chưa chắc đã bỏ qua đâu.
Nghĩ đến đây, cả đám người dường như đã thấy được kết cục của Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông.
"Hôm nay, ta cứ nói rõ ở đây, nếu ai muốn đối đầu với thôn Ngưu La, cứ tiến lên..."
Trần Đại Liễu còn đang tức tối nổi giận thì ngay giây sau, cơn giận như ngọn lửa bị mưa dập tắt, im bặt.
"Tiểu Liễu." Bạch Hi nhíu mày như muốn vặn cả vào nhau.
Nàng bực tức nói: "Ngươi có thể ngậm miệng được không?"
Bạch Hi vừa bất đắc dĩ vừa cạn lời, không có việc gì thì cứ lảm nhảm luyên thuyên dài dòng đã đành, đằng này lại còn dễ kích động thế này, đúng là...
Trần Đại Liễu ngây ra một lúc, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, một đại nam nhân giờ phút này mang vẻ ấm ức nhìn Bạch Hi, tội nghiệp nhỏ giọng giải thích: "Bà cô ơi, là hai tên này miệng chó không mọc được ngà voi..."
"Ngươi thử phun ra ta xem?"
"Ách..." Trần Đại Liễu mắt trợn tròn, bà cô cũng thật thiện tâm quá, nhưng cũng không có gì lạ, bà cô còn nhỏ, có nghe hiểu mấy lời thô tục của lũ người này đâu.
"Bà cô ơi, hai người này toàn nói bậy bạ."
"Được rồi, đừng có nói nhảm nữa." Bạch Hi giơ tay ngắt lời, trong lòng thở dài một tiếng, vẫn là vì không có chút văn hóa gì cả.
Nhìn Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông đang bị đánh, trong mắt Bạch Hi thoáng qua một chút không nhịn được cười, thật là vừa xui xẻo vừa đáng thương.
Bạch Hi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lúc này bụng đột nhiên khó chịu, vì thế nàng ra hiệu cho Trần Đại Liễu cúi đầu xuống.
Trần Đại Liễu không quay người, mà quỳ một chân xuống đất, nghe Bạch Hi dặn dò nhỏ giọng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Bà cô?"
"Đừng có hỏi nhiều, cứ làm theo lời ta nói."
"Vâng."
Bạch Hi sốt ruột, cho nên cũng không gọi Tiểu Hắc, tự mình quay người rời đi, đi được vài bước, lại quay đầu dặn Trần Đại Liễu: "Cẩn thận chừng mực, đừng ra tay ác quá."
"Vâng, bà cô, ngài cứ yên tâm."
Trần Đại Liễu đáp lời vừa to vừa rõ.
Nhưng lời này của hai người lại khiến những người khác cho rằng họ sắp xử lý Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông.
Bạch Hi không có ở đó, Trần Đại Liễu liền mở màn diễn đặc sắc của mình, mặc dù hắn không biết Bạch Hi muốn hai người này ở trong thôn có mục đích gì, nhưng bà cô đã mở lời thì cứ làm theo là được.
Hơn nữa, bắt được chúng ở lại thôn cũng có chỗ tốt, thu lại càng dễ dàng hơn.
Trần Đại Liễu thuật lại một lần những lời Lý Quốc Khánh và Dương Vệ Đông đã nói, sắc mặt của người Đại Đồng lập tức trở nên khó coi, quả nhiên, lại dở chứng.
Mà vẻ mặt của những người dân làng khác lại càng khó nói hết thành lời.
Thực ra mọi người trước đó ít nhiều gì cũng nghe qua những lời này rồi, nhưng cũng coi như trò đùa mà cười xòa, ăn mặn thì không quan trọng, nhưng phải xem trường hợp, xem đối tượng chứ, lại đi nói những lời đó với một cô bé chưa đến mười tuổi, còn là bà cô của thôn Ngưu La, có kết cục gì thì không cần phải nghĩ cũng biết.
Trần Đại Liễu giả bộ giận dữ cùng mọi người phân xử, đương nhiên, hắn cũng đích thực rất tức giận.
Người Đại Đồng thấy vậy, quyết đoán ngay lập tức là giao hai người này cho thôn Ngưu La xử lý, chỉ cần không chết là được, còn sống chút hơi mang về thôn cũng không sao.
Mỗi một thôn kỳ thật đều không phải là hạng vừa gì, nếu không cũng không có chuyện đánh nhau giành đất giành nước, việc xử lý như vậy cũng không có gì lạ, Đại Đồng không thể vì hai cái tên lưu manh thanh niên trí thức mà bồi thường tiền được, đấu cứng với Ngưu La thì không có lợi lộc gì.
(Hôm qua ta ăn cởi đen tố, sau đó đến giờ vẫn cảm thấy toàn thân không có sức lực, đau buốt nhức đau buốt nhức, còn mệt hơn cả thức đêm, thấy có bạn nhỏ bảo không có cảm giác gì, ta buồn ghê, chắc chắn là tại ta vô dụng rồi.) (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận