Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 441: Không mặt mũi thấy liệt tổ liệt tông lạp (length: 7855)

Nghĩ muốn làm người khác thuận tiện, liền phải cho người ta những lời ngọt ngào, ở đây không kể là lúc nào đều hưởng thụ.
Bất quá hết cấp bộ phận bảo vệ, lại cấp trẻ con ở mỏ được ăn miễn phí, chắc chắn phải lấy ra không ít. Ba mỏ của bọn họ có hơn một vạn người, trẻ con ít cũng phải có hơn một, hai nghìn đứa.
Đặng Hữu Chí tính toán sơ qua, liền đem nỗi lo lắng này nói ra.
Những người khác nghe xong, sững sờ, ngược lại Trần Đại Liễu lại hào khí phẩy tay: “Ngươi đừng quan tâm nhiều ít, một đứa trẻ chỉ nếm một miếng, có thể ăn của ngươi bao nhiêu, đừng sợ, cái này chúng ta đều chuẩn bị rồi."
Dù Đặng Hữu Chí nói ra nỗi lo gì, Trần Đại Liễu đều có thể rất tốt xua tan lo lắng của hắn.
Trần Đại Liễu trong lòng một trận kinh ngạc thán phục, cô nãi nãi người còn chưa đến, đều có thể biết Đặng Hữu Chí sẽ lo lắng điều gì, đem toàn bộ kế hoạch và sắp xếp đều nói ra rành rọt, quá khâm phục, quá sùng bái rồi!
Lúc này, Bạch Hi đang ở trên nhà cây ăn dưa hấu, nửa quả dưa hấu cầm thìa xúc ăn, nửa quả còn lại cho Tiểu Hắc.
Dưa hấu là nàng trước đó tích trữ, nhưng cũng không còn mấy quả, nên nàng không chia phát.
"Tiểu Hắc, ngươi nói, Tiểu Liễu có thể làm tốt không?"
Mép mõm Tiểu Hắc dính đầy nước dưa hấu, nghe xong lời này, ngẩng đầu lên, ô ô, chủ tử, Tiểu Liễu vẫn có thể làm, nếu không làm được, ngài cứ thu thập hắn, hắn không dám không làm.
Bạch Hi nghe vậy, ha ha ha cười đến bàn chân nhỏ cũng gõ mấy cái.
Đặng Hữu Chí uống không sai biệt lắm, sau đó được dìu về phòng nghỉ ngơi.
Hắn mơ mơ màng màng ngủ một lát, nhưng trong lòng vướng bận, ngủ cũng không yên, cũng không biết qua bao lâu, lờ mờ tỉnh lại.
Thấy vợ ở mép giường, Đặng Hữu Chí liền ra hiệu cho nàng nhìn ra bên ngoài, biết mặt trời đã lặn, hơn nữa bên ngoài vẫn còn ăn uống, không có ai ở ngoài cửa, lúc này mới cố sức đứng dậy, uống chút nước, vội vàng nói ra nỗi lo trong lòng.
"Tú Hồng, ý của thôn trưởng ban ngày là bảo ta mang đồ chua trong thôn vào nhà máy bán." Đồ chua là gì Đặng Hữu Chí không biết, rốt cuộc chưa mua bao giờ, nhưng hắn biết chỉ cần là buôn bán thì không phải là chuyện nhỏ.
Lý Tú Hồng gả vào thành mấy năm, về tình hình trong thành không nói đều quen thuộc, ít nhất cũng biết một ít, nghe xong cũng lo lắng: "Có thể làm sao? Không phải nói không thể buôn đi bán lại sao? Đây tính là đầu cơ trục lợi chứ? Nếu nhà máy biết được, khẳng định sẽ có người bị xử lý."
Đặng Hữu Chí: "Chẳng phải sao, ta cũng sợ, đến lúc đó bị nhà máy phát hiện khai trừ, vậy thì cả nhà chúng ta hết chỗ ở."
Đơn vị chia nhà, nếu bị khai trừ, vậy chắc chắn không thể ở.
Đây cũng là điều mà Đặng Hữu Chí vẫn luôn lo lắng, ngay cả chợ đen hắn cũng không dám mua đồ, huống chi là tự mình đi bán.
Mặc dù nói là giúp thôn mang đồ chua vào nhà máy đổi tiền, để cho người trong nhà máy đổi khẩu vị, nhưng cuối cùng, việc này không hợp quy định, đến lúc đó nhà máy nhất định sẽ khai trừ hắn.
Lý Tú Hồng nghe xong, cuống lên: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ta, ta không biết nữa, ta không phải là đang thương lượng với ngươi để nghĩ cách sao!" Đặng Hữu Chí còn sốt ruột hơn nàng, nghĩ tới chuyện vừa mới đáp ứng càng thêm kinh hồn bạt vía.
Đặng Hữu Chí lúc này vô cùng hối hận, quả nhiên là không nên uống nhiều rượu như vậy.
"Chuyện này là ý của cô nãi nãi sao?" Lý Tú Hồng hỏi.
"Chắc chắn là rồi, nếu không thì trong thôn làm sao lại có cả gà lẫn vịt, có rượu có cơm, làm một bữa ngon như vậy." Đặng Hữu Chí không ngốc, sao lại không đoán ra được.
"Vậy, vậy, chúng ta... chúng ta hay là, hay là chúng ta đi cầu cô nãi nãi, nói chuyện phải trái với cô nãi nãi, cô nãi nãi thông tình đạt lý, chắc chắn sẽ hiểu cho nỗi khó xử của chúng ta."
Đặng Hữu Chí nghe xong, do dự nói: "Thật sự có thể sao?"
Lý Tú Hồng không chắc chắn nói: "Chắc là có thể nhỉ? Cô nãi nãi tốt lắm mà, nàng..."
"Không được!" Chưa đợi nàng nói hết câu, liền nghe thấy tiếng rít lên từ ngoài cửa phòng: "Tuyệt đối không được, tìm ai nói cũng vô dụng. Ta cho ngươi biết, Lý Tú Hồng, chuyện này các ngươi làm cũng phải làm, không làm cũng phải làm!"
"Nếu ngươi không làm, ngươi không phải con gái ta, ta ngày mai sẽ treo cổ tự vẫn ở nhà, ta không còn mặt mũi nào nhìn cô nãi nãi, vậy ta sẽ xuống suối vàng nói với cha ngươi xem ngươi bất kính bất hiếu thế nào!"
Cô nãi nãi khó khăn thế nào chứ, vì sinh kế của bao nhiêu người trong thôn mà đã hao tâm tổn trí, đừng nói đâu xa, hạt gạo hoa quế kia từ đâu mà có, không phải cô nãi nãi không màng đến nửa cái mạng mới đem về được sao.
Tuy trước đó thôn trưởng bọn họ tìm cô nãi nãi đều ăn nói thận trọng không chịu nói rõ lúc ban đầu làm sao tìm được cô nãi nãi, nhưng những người còn lại ở trong thôn đều thấy cô nãi nãi đã bị mang về như thế nào, áo cô nãi nãi trên người đều là những vết máu loang lổ.
Tiểu Hắc lợi hại là thế, vậy mà lại tơi tả thảm hại như vậy, có thể thấy được hung hiểm thế nào.
Nếu không phải vì người trong thôn, cô nãi nãi có cần phải liều mạng đến vậy không?
Cô nãi nãi vốn là người có phúc lớn, lại bị thương thành ra như vậy, còn không biết phải bồi dưỡng bao lâu mới lấy lại được phúc khí.
Chỉ cần cô nãi nãi ích kỷ một chút thôi thì đâu cần chịu khổ, cô nãi nãi mới có bao nhiêu tuổi chứ?
Chưa đến mười tuổi đầu mà đã gánh vác sinh kế của cả thôn, chỉ cần người nào có chút lương tâm cũng không thể không đau lòng, càng không thể phụ ân tình của cô nãi nãi.
Hiệu quả của gạo hoa quế, người trong thôn ăn, dù có hiểu hay không thì cũng đều biết đó là thứ tốt.
Đồ tốt như vậy có thể dễ dàng mà có được sao?
Nói một câu đáng trời tru đất diệt, việc làm này của cô nãi nãi không khác gì cướp người từ tay Diêm Vương.
Những năm tháng thiếu lương thực này, một củ khoai lang cũng có thể cứu một mạng người đấy.
Ăn gạo hoa quế này, những bệnh vặt vãnh trong người bà đều đỡ đi nhiều, vợ cả của lão đại trước kia sinh con bị bệnh, bây giờ cũng đã khỏe, vợ lão nhị trước đây kinh nguyệt không đều, trước kia đại phu còn nói khó có con, mấy hôm trước cũng lén nói là đã khỏe, hiện giờ lão nhị đang chuẩn bị sinh đứa thứ ba đấy.
Chuyện của nhà bà ấy thì vậy, còn những người khác trong thôn, hễ ai mà làm việc thì không ai không có bệnh cả.
Không nói đâu xa, trước kia vì gấp vụ mùa, làm việc nhiều làm nhanh mà người đau ốm cũng không ít, mỗi ngày sáng tối đều đau nhức một hồi, nhưng hiện tại ai cũng khỏe, làm việc lại càng có sức.
Hồi trước nhà Lý Tiền có đứa bé trèo cây bị ngã, gãy cả xương tay, sau khi xem đại phu bó bột xong rồi ăn gạo này, hơn nửa tháng thôi, đại phu đến xem còn khen phục hồi rất tốt, còn thấy kỳ lạ sao phục hồi nhanh thế, khám lần cuối chẳng thấy vấn đề gì, nói là trẻ con hồi phục nhanh hơn người lớn nên thế.
Nhưng người trong thôn ai mà không biết, cho dù trẻ con xương có phục hồi tốt thế nào thì cũng không thể nửa tháng là khỏe như không có việc gì được, suy cho cùng thì vẫn là nhờ gạo hoa quế của cô nãi nãi.
Trẻ con đã thế, gạo hoa quế với người già lại càng thấy rõ hiệu quả, mấy ông lão bà lão trong thôn tóc trắng đều mọc đen lại không ít, mấy phụ nhân bốn năm mươi tuổi còn nói nếp nhăn trên mặt đã giảm đi mấy nếp rồi, người thì nhẹ nhàng, ngực không khó thở, hơi thở không gấp, tay chân linh hoạt hơn trước là chuyện bình thường nhất.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận