Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 444: Không dễ dàng a (length: 7615)

Đặng Hữu Chí nửa tin nửa ngờ, nhưng đã ăn thì ăn, hắn cũng không thể bắt lão nương và vợ nhả ra được.
Nhìn đĩa đồ chua trước mặt, vị chua thanh trong có chút ngọt cay xộc vào mũi, Đặng Hữu Chí không khỏi nuốt nước miếng, hắn nhìn bình, định bụng sẽ cất vào bình, nhưng trước sự khuyên bảo của mẫu thân và vợ cộng thêm cơn thèm bụng réo, hắn vẫn là thuận theo há miệng cắn một miếng củ cải đồ chua.
Thôi vậy, ăn một miếng cũng không sao, đã gắp ra rồi, lại trả vào, hũ đồ chua mất ngon.
Rõ ràng buổi sáng lúc từ nhà nhạc mẫu về, đã ăn no bụng, thật không ngờ, vẫn là không tiền đồ thèm ăn.
Thật ngon!
Thấy mắt nam nhân sáng lên, mày cũng nhướng cao, Lý Tú Hồng cười hỏi: "Thế nào, chưa từng ăn sao?"
Đặng Hữu Chí lắc đầu, nói: "Ngon!"
Lý Tú Hồng còn đang cười, bà Đặng đã tiếp lời.
"Vị này thật ngon, chắc chắn bán đắt hàng." Bà vẫn nhớ thương chuyện giúp con dâu và nhà ngoại bán món này.
Đặng Hữu Chí tuy không hiểu, trong lòng cũng thấp thỏm, nhưng vẫn gật đầu.
Vị đồ chua thực sự rất ngon, dù Đặng Hữu Chí biết đây là muốn dùng để biếu bảo vệ phân xưởng mở đường, nhưng vẫn không cưỡng lại được lời mẹ và vợ, miễn cưỡng đồng ý để hai người cầm thêm một bát nhỏ mang đi.
Một bình này không ít, cũng phải mười lăm cân, Trần Đại Liễu buổi sáng quên dặn vợ chồng Lý Tú Hồng chừa một ít lại ăn, đến khi nhớ ra thì xe bò đã ra khỏi làng.
Hắn nghĩ bụng, Đặng Hữu Chí chắc không đến nỗi ngốc vậy, một bình to như vậy, chắc chắn sẽ để lại cho nhà mình một chút.
Trưởng phòng bảo vệ cũng ở khu nhà tập thể này, chỉ là so nhà Đặng Hữu Chí ở sâu bên trong một chút.
Sau bữa tối, trưởng phòng bảo vệ đang hút thuốc trước cửa nhà, thấy Đặng Hữu Chí thật thà ôm một bình đồ ăn đến, vừa thấy ông đã cười tươi, ông rất khó hiểu.
"Cái này, trưởng phòng Chu, là đồ đặc sản nhà ngoại vợ ta làm, mang đến cho anh nếm thử."
Trưởng phòng Chu nhìn cái bình, bình màu nâu xám, ước chừng đựng được tám đến mười cân, bình thường các nhà dùng để đựng muối hoặc hạt tiêu, ớt ngâm.
Bình quá to, lại bị không ít hàng xóm thấy, Lý Tú Hồng cũng sợ mang vậy qua bị người nhận ra, đến lúc đó khó xử, vì thế sau khi nói nỗi lo trong lòng, đặc biệt đổi bình.
Bình không lớn, nhưng đựng đồ chua, nước cùng một ít củ cải vào, cũng được một nửa, đưa như vậy không bị keo kiệt.
Còn lại một nửa, ba người trong nhà ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Đặng Hữu Chí đậy nắp, cũng không nói không được ăn, nhưng cũng không bảo là không cho ăn, coi như là ngầm đồng ý, chí ít, ngày hôm sau, Lý Tú Hồng gắp một ít củ cải ra ăn kèm cơm, hắn không hề ngăn cản.
"Không cần đâu, nếu là nhà vợ cho, thì cậu cứ giữ mà ăn, dạo này khó có đồ ăn lắm." Trưởng phòng Chu dập tắt điếu thuốc, khách khí từ chối.
Ông vừa từ chối, Đặng Hữu Chí đã mặt đỏ bừng, khóe miệng mấp máy mấy lần, mới dám nói tiếp: "Không phải, trưởng phòng Chu, cái này là người nhà vợ tôi mang ít đồ đặc sản đến, xe bò đi lại phiền, ngại quá nên..."
"Không sao đâu, có gì to tát đâu." Trưởng phòng Chu vẫn lắc đầu.
"Không phải mà, thì là, cái đó, cái đó, trưởng phòng Chu..." Đặng Hữu Chí càng gấp càng khó nói, đành ôm bình đồ ăn vào nhà, đặt trên bàn, quay lại nhìn theo trưởng phòng Chu vào phòng, lắp bắp: "Trưởng phòng Chu, tôi cứ để đây, anh đừng chối."
Nói xong, Đặng Hữu Chí vội vàng gật đầu với trưởng phòng Chu, muốn đi.
"Này, khoan đã. Lão Đặng, cậu còn chưa nói, rốt cuộc có việc gì?"
Trưởng phòng Chu từ chối nhưng thấy Đặng Hữu Chí vẫn kiên quyết muốn đưa, đoán chừng có chuyện, thấy người ta vội đi, vội giữ lại, ông muốn xem rốt cuộc chuyện gì.
"A, a." Đặng Hữu Chí hoàn hồn, mặt lại đỏ lên.
"Thì là thế này, trưởng phòng Chu, nhà vợ tôi là ở thôn quê, thôn quê không dùng phiếu mua hàng được, muốn xin chút thổ sản đổi chút phiếu ở xưởng, nên..."
Đặng Hữu Chí gãi đầu, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Nên...muốn nhờ anh...nhờ anh..."
"Được rồi, được rồi, xem cậu nói kìa." Trưởng phòng Chu hiểu ý gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Lời còn chưa nói lưu loát, khiến người nghe phát cáu.
"Trong đó là gì vậy?"
Đặng Hữu Chí vội thốt: "Là củ cải ngâm chua!"
Nói xong, hắn vội nói thêm: "Chua chua ngọt ngọt, có chút cay cay, rất dễ ăn."
Trưởng phòng Chu nghe xong, trong lòng hiểu rõ, không nói nhà quê đi thăm người thân mang theo trứng gà quà bánh gì, trong khu nhà tập thể, nấu cơm mượn cái bật lửa, mượn hành gừng tỏi, thậm chí bát đũa là chuyện thường.
Có người nhà vợ đến thăm, từ quê ra không có thư giới thiệu, không thẻ công tác, không ở được nhà khách, xin nhà hàng xóm ngủ nhờ một đêm cũng không phải không có, có đi có lại cả.
Huống chi, Đặng Hữu Chí nói nhà vợ muốn đổi phiếu trong xưởng, hẳn là thấy xe bò ra vào phiền nên đặc biệt mang một ít củ cải đến cho ông? !
Cũng chẳng phải thứ gì đáng giá, cũng không làm ông phải giúp gì, cũng không phải phá hoại sản xuất, cũng không gây mâu thuẫn, vậy thì cứ yên tâm nhận.
Đặng Hữu Chí thấy trưởng phòng Chu để bình vào góc tủ bát, lúc này mới yên tâm ra về.
Trưởng phòng Chu cũng chẳng để ý, chỉ là một vại củ cải ngâm chua thôi mà!
Vừa lúc người yêu đưa ba đứa trẻ đi tắm về, vừa vào cửa đã bắt đầu lải nhải thằng lớn nghịch ngợm, thằng hai ồn ào, thằng út nhất quyết không chịu tắm, phải vật lộn mãi mới được...
Mắng ba đứa nhỏ một trận, trưởng phòng Chu cũng quên béng chuyện này.
Đặng Hữu Chí về đến nhà, mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh bên thái dương, vẻ mặt nhẹ cả người.
Thấy bộ dạng hắn thế này, hai mẹ con đang chờ tin ở nhà sao không biết là chuyện gì xảy ra, đều vui vẻ cười, xem ra việc đã xong rồi.
Lúc này, Bạch Hi sau bữa tối, đang ngồi trên nhà cây ăn đồ chua.
Mấy loại đồ chua đều đựng trong một chén nhỏ, bày trước mặt nàng.
Củ cải trắng giòn ngọt, cải bắp chua cay, dưa chuột tươi mát dễ ăn, đỗ đũa chua cay...Mỗi thứ mỗi vị, nhưng đều mang chút ngọt, bên trong còn có chút cay cay.
Bạch Hi gật đầu: "Vị ngon hơn trước chút."
Đồ chua vừa làm xong, Bạch Hi là người đầu tiên nếm thử, không đúng, phải nói là Tiểu Hắc, Tiểu Hắc ngon lành ăn thử, cảm thấy chủ nhân yêu quý nó.
Nhưng nào ngờ Bạch Hi đang xem Tiểu Hắc có bị tiêu chảy không, rồi mới bắt đầu nếm thử.
(ta không viết gì không nên viết mà sao lại bị đánh dấu sao.) (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận