Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 620: Bạo tạc tính chất tin tức (length: 7660)

Nói đến đây, Trần Đại Liễu liền thấy lo, chuyện này, cô nãi nãi đã giao cho hắn bao lâu rồi, mà hắn nửa người cũng chưa đưa được đến.
Mấy người kia cũng thật là, nông thôn chỗ nào không tốt chứ, chỗ này của chúng ta có cửa hàng thực phẩm phụ, có tiệm tạp hóa, còn có siêu thị quốc tế, mua gì cũng tiện, một tháng có ba mươi lăm đồng, bốn mươi cân lương thực, còn có mười cân thịt, đến đây, không cần phiếu đường đỏ cũng có thể cho ngươi hai cân đường đỏ…
“Thời cơ đã đến rồi.”
Bạch Hi nói xong, nhìn xuống đám người.
“Cái gì?”
“Hả?”
“Cô nãi nãi, ngài nói gì vậy?”
Trần Đại Liễu là người đầu tiên phản ứng lại, dù sao hắn thường xuyên chạy tới chạy lui trước mặt Bạch Hi, nếu không theo kịp ý nghĩ của Bạch Hi, thật sự sẽ bị ghét bỏ.
“Cô nãi nãi, ngài nói là, bây giờ có thể thi đại học?”
“Đúng vậy.” Bạch Hi nói: “Hôm nay ta có xem báo, đoán không bao lâu nữa sẽ khôi phục thi đại học.”
“Thật sao?” Có thôn dân lập tức phấn khích, vừa nhìn là biết nhà có con cái đang học cấp ba.
Còn có một số thôn dân thì nhìn nhau, chuyện này có vẻ xa xôi quá, chẳng ai hó hé gì, cô nãi nãi chắc không đến mức kêu mọi người mở đại hội vì chuyện này đâu.
Không ai nghi ngờ lời Bạch Hi nói, nếu cô nãi nãi nói không lâu nữa có thể thi đại học, vậy thì chắc chắn là có, hơn nữa, cô nãi nãi có thể đọc được tin này từ báo chí, chuyện này lại càng không sai được.
“Ta đã bảo An An với Thiên Minh vào thành mua sách rồi.”
Nói một chút, Bạch Hi cười, đôi mắt tròn xoe hơi nheo lại, nụ cười mang theo một chút ý đồ không tốt.
Lúc này, kể cả Trần Đại Liễu, dân làng đều cảm thấy trong lòng nảy sinh một dự cảm không lành, mỗi khi cô nãi nãi cười như thế, thì y như rằng sẽ nghĩ ra chủ ý gì đó, lần nào cũng giày vò cả đám không nhẹ.
“Bây giờ ta nói, mọi người nghe kỹ, bất kể là đã tốt nghiệp cấp ba, hay là đang học cấp ba, tuổi từ mười sáu trở lên, có học lực từ cấp hai trở lên, tất cả báo tên lên cho ta, qua mấy ngày sẽ đến lớp học ở trường học đó học.”
Mọi người nghe xong, lập tức trợn tròn mắt.
Lý lão hắc nghe xong, trong lòng hốt hoảng một chút, bị người dân phía sau thúc thúc, mới phản ứng lại, vội vàng hỏi: "Cô nãi nãi, vậy đã lấy vợ sinh con, cũng phải đi ạ?"
“Ừm, cái này thì.” Bạch Hi nghĩ nghĩ, nói: “Dưới ba mươi tuổi thì đi, đương nhiên, người ba mươi đến ba mươi lăm tuổi muốn đi thi đại học thì vẫn có thể đăng ký.”
Bạch Hi lúc đầu không nói, là bởi vì trên ba mươi tuổi, không phải đã lấy vợ thì cũng đã sinh con, bắt bọn họ đi học đại học, cũng không thực tế, huống chi, trong thôn còn cần có người làm việc chứ.
"Tiểu Liễu, ngươi phụ trách đăng ký, đừng bỏ sót ai.” Bạch Hi: “Nếu không, ta sẽ hỏi tội ngươi đấy!”
Trần Đại Liễu nghe xong, liền vội vàng gật đầu.
"Còn có vấn đề gì không? Không có thì tự giác báo danh đi."
Nói xong, Bạch Hi theo thói quen vẫy vẫy tay nhỏ, xoay người đi lên lầu.
Những dân làng bị tin này làm cho choáng váng nhìn nhau, ngây người nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng.
Sao cô nãi nãi lại nghĩ đến chuyện cho mọi người đi thi đại học vậy, mấy đứa đang đi học thì không nói, sao bọn họ tốt nghiệp đã ba bốn năm rồi cũng phải đi đăng ký, sách vở quên hết rồi, đến lúc đó nộp giấy trắng thì mất mặt chết.
Học sinh cấp ba thì còn đỡ, cả học sinh cấp hai cũng đi, sao mà theo kịp được.
Để người ta biết, chẳng phải sẽ cười rụng răng hay sao.
Nhưng mà, ngay lúc Trần Đại Liễu chuẩn bị bắt đầu đăng ký, Bạch Hi ở trên lầu còn vọng lời xuống.
“Tiểu Liễu à, gọi cả thôn Hạ Tân lên, nói với bọn họ, muốn sau này sống tốt thì đừng có giả ngơ về chuyện này.”
Trần Đại Liễu ngẩn người, vội vàng dạ.
Nếu là Bạch Hi nói, người thôn Ngưu La lại nghi hoặc, lại cảm thấy không thể tin nổi, nhưng vẫn làm theo.
Cũng có người chưa đến ba mươi tuổi đã kết hôn sinh con, lúc ghi tên thì nhăn nhó.
“Thôn trưởng, hay là tôi không đi nữa nhé? Ngài xem, con nhà tôi cũng ba tuổi rồi, tôi mà đi học thì mất mặt quá.”
Trần Đại Liễu nhìn người đến, không nói gì, ngẩng đầu nhìn lướt qua hướng căn nhà trên cây, ý rất rõ ràng, vậy ngươi đi mà nói với cô nãi nãi, thế là người kia ngoan ngoãn cầm bút ký tên.
Cũng có người cầm bút lên, do dự nửa ngày, dò hỏi Trần Đại Liễu: “Thôn trưởng, hay là con trai nhà tôi khỏi đi được không? Nó đang đi xem mặt đó, nếu mà nhà gái biết nó định đi học thi cử, thì, thì chẳng phải trò cười sao, thôn khác chắc chắn sẽ chê cười thôn chúng ta.”
Trần Đại Liễu tay đập một cái lên bàn, giận dữ nói: "Ai mà chê bai? Ai dám cười thôn ta?"
Này, chẳng lẽ bây giờ cuộc sống khá lên, lại thành mất thể diện? Không trộm không cướp, sao lại bị chê cười!
“Các ngươi đấy, không nghĩ xem, đi học thi đại học là vì ai, chẳng lẽ là vì cô nãi nãi? Còn không phải là vì nhà các ngươi có mấy người làm công tác văn hóa, để cuộc sống sau này tốt hơn.”
Bị mắng vội nói không có, rồi nhanh chóng cầm bút lên, viết tên hai đứa con nhà mình.
Từng cái tên được viết lên, Trần Đại Liễu trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác tự hào, nhìn xem, thôn ta cũng có nhiều người làm công tác văn hóa đấy chứ, như vậy đã được ba mươi lăm người rồi.
Viết xong tên, có người từng tốp ba tốp năm rời đi, có người thì còn ở lại, thương lượng gì đó với người bên cạnh, ai nấy đều hiếu kỳ lại khó hiểu về chuyện này.
Trần Đại Liễu đếm, viết tên của Bạch An An và Trần Thiên Minh vào, lại viết tên Lý Thanh Mai, rồi ngước mắt, thấy Trần Nhụy ở ngay bên ngoài, không khỏi cười hỏi.
"Tiểu Nhụy, ngươi không đến sao?"
Trần Nhụy cười nhẹ nhàng: "Sao lại không. Ta dù gì cũng là học cấp ba đấy, sao lại không thi."
Sao có thể không thi, nàng đã không ít lần nghe cô nãi nãi nói chuyện thiếu nhân tài, cô nãi nãi lo lắng lắm, nàng không làm được gì khác, cố gắng một chút đi thi, làm cô nãi nãi vui cũng tốt.
Thế là Trần Đại Liễu hài lòng gật đầu, viết tên của Trần Nhụy vào.
Sau đó, lại viết thêm mấy cái tên nữa, Trần Đại Liễu đếm, à, không sai, vậy mà có tận năm mươi hai người, không tệ không tệ, một lớp học ra lò luôn rồi.
Trần Đại Liễu cũng không hề nghĩ tới thôn có thể có mấy người thi đỗ đại học, đoán là số người trong thôn vừa vặn có độ tuổi và học lực tương đương, Bạch An An và đám bạn, chắc có được hai người là khá lắm rồi, đại học đâu phải dễ dàng mà thi đỗ, mọi người đâu có ai thông minh như cô nãi nãi.
Bất quá, cô nãi nãi bảo mọi người đến trường học nghe giảng bài, đoán là cũng giống lớp học xóa mù chữ, để mọi người học tập văn hóa tri thức thôi.
Buổi tối, lúc tan ca ở nhà máy thực phẩm, tại khu phiên chợ kia, nghe người nhà truyền đạt lại nội dung cuộc họp, ai nấy đều ngây ra.
"Mẹ? Con còn phải đi học nữa á? Mẹ, mẹ đâu phải không biết, con không phải loại thích học hành, con chắc chắn không thi đỗ đâu." Trước đây cũng thi không đỗ, nên mới học xong cấp hai đã nghỉ.
“Mẹ ơi, mẹ sao không hỏi con, đã báo tên rồi, con trai mẹ thế nào, mẹ còn không biết à." Vất vả lắm mới được vào nhà máy thực phẩm làm việc, giờ mà đến trường học đi học, vậy thì mất việc, như vậy sao được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận