Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 203: Heo đồng đội (length: 7728)

"Nếu không, ngươi nghĩ xem, ngươi còn có thể đứng ở đâu?" Bạch Hi hừ mũi nói, chớp chớp đôi mày nhỏ: "Nghe nói, dạo gần đây các ngươi còn tính đến chuyện cướp nước của thôn ta?"
"Không có, không có đâu, làm gì có chuyện đó, ai mà dám nói bậy bạ thế, thôn ta sống thật thà chất phác lắm." Chu Đại Kim đầu tiên là ngơ ngác, sau đó vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói sợ hãi đến lạc cả âm, lúc nãy hắn vừa tận mắt chứng kiến Bạch Hi xử lý đám người kia thế nào, sao có thể không sợ được cơ chứ.
Thì cũng có cái tâm đó thôi, chứ làm gì có gan cơ chứ, suy cho cùng, thôn Ngưu La có một con hổ trắng lớn đang ở đó mà.
"Tốt nhất là không có! Từ trước đến giờ chỉ có ta Bạch Hi đi cướp đồ của người khác, chứ chưa ai cướp được của ta cả."
Nói xong, Bạch Hi cũng không thèm để ý đến sắc mặt tái mét của Chu Đại Kim, ngồi lên trên bao tải đồ, gọi Trần Nhụy, bảo Trần Đại Liễu đánh xe xuất phát.
Chu Đại Kim quay đầu nhìn theo bóng lưng ba gã đàn ông đầu đầy máu me cùng một kẻ gãy chân cũng bê bết máu đang rời đi, lại nhìn chiếc xe bò của thôn Ngưu La đã đi xa, trong lòng vừa kinh hãi vừa sợ sệt.
Đến lúc này thì hắn đã hiểu rõ, Bạch Hi của thôn Ngưu La quả thật là một sự tồn tại kỳ quái, không được đụng vào.
Thì đúng vậy, Bạch Hi có thể nuôi được cả một con hổ trắng lớn, vốn dĩ đã không phải người bình thường rồi. Không có chút bản lĩnh lợi hại nào, nàng làm sao có thể nuôi nổi hổ dữ cơ chứ.
Quả không hổ là con gái của người nọ. Chu Đại Kim không khỏi nhớ đến người cha lúc trước tay xách đầu sói ban đêm đến gây sự, hai cha con nhà này chẳng phải kẻ hiền lành gì.
Cái thôn Ngưu La này số cũng quá tốt, trước kia thì có cha Bạch Hi, giờ thì có Bạch Hi, có hai người này thì người thôn Ngưu La làm sao chịu thiệt được.
Chu Đại Kim chợt nhớ ra mấy ngày nay có người nhắc đến chuyện đi cướp nước của thôn Ngưu La, hắn hận không thể mọc cánh bay ngay về thôn, nói rõ với Chu Đại Hổ rằng không nên trêu vào thôn Ngưu La mới được.
Trần Đại Liễu đánh xe bò, giờ phút này đầu óc hắn vẫn còn đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa thấy lúc nãy.
Cái dáng người nhỏ bé thoăn thoắt nhảy cao, tay vung đòn gánh oai phong lẫm liệt, động tác thuần thục gọn gàng.
Trước đây Thống Tử nói cô nàng ở bệnh viện dùng gạch đập vào đầu người ta, hắn còn tưởng cô nàng chỉ nhặt cục gạch ném qua loa thôi, chứ không có ý gì nhiều, rốt cuộc thì cô nàng bé thế, làm sao mà có sức lực gì.
Nhưng nhìn màn vừa rồi, Trần Đại Liễu cuối cùng cũng hiểu tại sao con trai hắn lại nói cô nãi nãi dạy dỗ người ta không nhẹ tay chút nào.
Đòn gánh mà còn có thể đập người đến đầu rơi máu chảy được thì cục gạch chắc chắn cũng không nhẹ hơn là bao đâu nhỉ?
Vậy tức là, cô nàng đã tung chiêu đó ngay ở bệnh viện rồi? Thảo nào cô nàng không cho nói, thằng con trai ngốc của hắn cũng chỉ có thể giấu giếm.
Hắn thật không ngờ, cô nàng lại có thể nhảy cao đến thế, e là ông Bạch ở độ tuổi của cô nàng cũng chẳng được lợi hại như thế này.
Cũng theo chỗ ba người kia mà mò ra gần hai trăm đồng tiền cùng chừng ba mươi cân phiếu lương thực, mười hai tấm công trái công nghiệp, năm cái phiếu mua đường, còn có hai phiếu mua giày, quý giá nhất phải kể đến là một miếng phật bài nặng 1,82 chỉ cùng một chiếc nhẫn vàng tầm hai mươi chỉ.
Không cần nghĩ cũng biết, những thứ này chắc chắn là ba tên này cướp được, bất quá giờ đã thuộc về Bạch Hi hết cả rồi.
Bạch Hi khi nãy còn hăng hái đánh người, giờ thì tâm tình lại có vẻ tốt, ngân nga hát một giai điệu nho nhỏ, cái giọng non nớt, ngọt ngào hệt tiếng trẻ con, ngân nga một ca khúc mà người ta chưa từng được nghe bao giờ, khiến ai nghe cũng cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Bạch Hi thấy Trần Đại Liễu vừa đánh xe bò, vừa liên tục quay đầu nhìn mình, có vẻ muốn hỏi gì đó mà môi cứ mấp máy mãi chẳng nói ra, bèn mở miệng:
"Tiểu Liễu này, sao chú biết ba tên kia là người xấu đến?"
Trần Đại Liễu còn đang kinh ngạc trước việc Bạch Hi đánh người thế nào, nghe thấy câu hỏi liền cung kính trả lời: "Cô nãi nãi, trời đã xế chiều thế này rồi, mà nhìn xem phía trước thì không thôn, sau cũng không có quán, ai lại dừng chân ở đó cơ chứ?"
"Nông dân bọn cháu có vào thành đi chăng nữa, mệt trên đường thì cũng chẳng ai nghỉ chân ở cái chỗ đấy, mệt thì đi chậm chút thôi, chứ đã dừng chân rồi lại đi tiếp, cũng chả còn sức nữa."
Trần Đại Liễu vừa nói, vừa khẽ quất roi làm xe bò đi nhanh thêm vài phần, rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa, ba tên kia xem thì như nghỉ chân nói chuyện, nhưng lúc xe bò của bọn cháu vượt qua chỗ rẽ, chúng nó liền nhìn ngay sang bên này, tay thì sờ mó sau thắt lưng, cái nhìn cũng khác thường, nên cháu mới đoán là bọn chúng không phải là người tốt."
"Vậy à." Bạch Hi nghe xong, cười khen: "Cũng khá đấy chứ, khả năng quan sát cũng được đó."
Được Bạch Hi khen một câu như vậy, trên mặt Trần Đại Liễu lập tức nở nụ cười tươi rói.
Cười thì cười, Trần Đại Liễu nghĩ lại chuyện khi nãy, vẫn không đồng tình: "Cô nãi nãi, lúc nãy cũng nguy hiểm quá, không phải đã nói con với Tiểu Nhụy trước tìm chỗ trốn đi sao?"
Dù nói cô nãi nãi lợi hại, nhưng dù sao thì cô cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, lỡ gây ra án mạng không hay, hơn nữa cô nãi nãi mà bị thương, hắn biết ăn nói sao với mọi người trong nhà đây.
Trần Nhụy sau khi lên xe vẫn còn chưa hết kinh ngạc, nghe thấy thế liền yếu ớt mở miệng: "Cháu có kéo cô nãi nãi đi rồi mà, nhưng cô nãi nãi cứ nhất quyết không chịu đi thôi."
Bạch Hi không khỏi bực mình trợn mắt: "Đấy là ngươi kéo ta đi đấy à? Nếu không phải do ngươi quá nghe lời lại còn lớn lên ở thôn Ngưu La này, ta đã nghĩ ngươi là một bọn với chúng nó rồi." Đúng là đồng đội phá hoại mà.
Nhưng Bạch Hi cũng hiểu, rốt cuộc thì một đứa bé lần đầu gặp phải chuyện như thế này, bị dọa cho hoảng cũng là thường, nhất thời không biết phản ứng thế nào cũng có thể xảy ra.
Huống chi, khi sợ hãi đến vậy, còn có thể nghĩ đến việc ôm cô rời đi, vì cô che đòn, mặc dù hành động vì quá sợ hãi mà hoàn toàn đi ngược với ý muốn ban đầu, nhưng về tình thì vẫn có thể tha thứ.
Trần Đại Liễu lúc đó căn bản không biết sau lưng đã xảy ra chuyện gì, nghe xong liền kinh ngạc quay đầu lại hỏi: "Cô nãi nãi, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế ạ?"
"Vừa rồi, vừa rồi..." Bạch Hi còn chưa nói dứt câu thì Trần Nhụy đã đỏ mắt áy náy mở miệng: "Lúc nãy cháu bị dọa run hết cả chân, không thể kéo được cô nãi nãi đi."
Trần Đại Liễu nghe xong thì sắc mặt có hơi khó coi, nhưng quay đầu nhìn thì cũng đành phải nuốt cơn giận vào trong, cũng không có cách nào, hắn biết, Trần Nhụy chỉ là một đứa con gái, lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, người bình thường không bị dọa ngất đi thì cũng dọa tè ra quần, nàng đã không dọa chạy bỏ mặc cô nãi nãi là đã quá tốt rồi.
Trần Nhụy thật ra cũng dần nghĩ lại hành động vừa nãy của mình, vừa thấy có lỗi vừa thấy hối hận, có lỗi vì bản thân đã bị dọa đến run cả chân, hối hận vì mình chỉ biết ôm lấy cô nãi nãi, mà không làm được gì cả.
"Cô nãi nãi, là cháu không tốt, tại cháu vô dụng quá." Trần Nhụy đỏ cả vành mắt.
"Thôi nào, cũng không trách ngươi được, rốt cuộc thì đây cũng là lần đầu tiên ngươi thấy." Bạch Hi cũng không có thật sự giận, giờ thấy Trần Nhụy sắp khóc đến nơi liền vội vàng an ủi.
"Không phải." Trần Nhụy lắc đầu, sụt sịt nói: "Chỉ là tại cháu không có đầu óc, quá ngu ngốc." Không thể kéo được cô nãi nãi chạy đi đã đành, còn ôm lấy cô nãi nãi đứng im tại chỗ, thua thiệt vì cô nãi nãi lợi hại, nếu không, người ta mà xông đến chém, thì nàng chính là hung thủ hại chết cô nãi nãi rồi.
"Thôi, thôi, qua rồi mà." Bạch Hi đưa tay vỗ vỗ đầu Trần Nhụy, dù cô nàng cao hơn mình một chút.
( Cục mạng ranh con, có phải mày hay làm rung rinh dây mạng không, làm mạng nhà tao chập chờn đấy à? Mày đền mạng cho tao mau! ) ( hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận