Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 833: Lục Thần ủy khuất (length: 7789)

Trần Đại Liễu nghe Bạch Hi dặn dò, một bên mắt cười tít lại, một bên ngoan ngoãn đáp: "Dạ không quên được, cô nãi nãi, chúng cháu đều làm theo lời ngài dặn, phúc lợi của công nhân viên chức và tiền thưởng đều đầy đủ cả."
Các nhà máy trong huyện đều không có phúc lợi tốt như nhà máy của thôn Ngưu La bọn họ, không ít người nghe nói, thèm thuồng không được.
Đây là lần đầu tiên nghe nói, đi làm mùa hè vì trời nóng còn có trợ cấp thêm tiền, không nhiều, mỗi người ba đồng, nhưng cũng là không ít tiền đó chứ.
Canh đậu xanh ăn no nê, quạt máy trong xưởng cứ như điện không cần tiền mà chạy vù vù.
Đến cả ông trưởng thôn Hoàng biết được, vừa khen ngợi vừa xót của.
Trước khi gác máy, Trần Đại Liễu theo lệ mở miệng hỏi ngày Bạch Hi trở về.
Từ lúc ban đầu Trần Đại Liễu nói chuyện điện thoại với Bạch Hi mừng rỡ như chim sẻ, giờ giọng điệu có chút bịn rịn.
"Cô nãi nãi, ngài cứ chơi vui vẻ, về sớm một chút nha, mọi người đều nhớ ngài."
"Tiểu Hắc cũng nhớ ngài nữa đó."
Bạch Hi cười: "Ừ, ta biết rồi. Trước khi ta về sẽ gọi điện thoại cho ngươi, bảo ngươi ra ga đón bọn ta."
"Dạ được ạ!" Trần Đại Liễu cười đáp.
Tiểu Hạ cũng ở văn phòng, tự nhiên nghe được mấy lời này, cho nên sau khi Bạch Hi đi rồi, lúc Tiểu Hạ báo cáo công tác cho Lục Thần, cũng kể lại mấy lời đó.
Lục Thần: "... Người lớn vậy rồi, sao còn quấn lấy con gái ta không buông thế, vất vả lắm mới được ra ngoài chơi một chuyến chứ."
Tiểu Hạ nghe Lục Thần bất mãn lẩm bẩm, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không lên tiếng.
Trên đường Bạch Hi trở về khu nhà gia quyến, gặp không ít người.
Người hiếu kỳ nhiều chuyện cũng không ít, nhưng vì chưa từng nói chuyện với Bạch Hi, lại nghe chuyện của Cao Mẫn, ngầm cho rằng Bạch Hi là người khó ở chung, nên không ai tiến đến.
Đợi Bạch Hi đi rồi, lời bàn tán của họ, phần lớn xoay quanh khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo của Bạch Hi.
"Nghe nói tiền lương và trợ cấp của Lục đoàn trưởng, ngoài giữ lại chút ít để ăn uống, đều gửi về cho con gái ông ấy hết, còn mua không ít đồ nữa."
"Khó trách trông nó trắng trẻo mập mạp thế."
"Ấy khoan đã, tuy mập mạp, nhưng trắng trẻo sạch sẽ, nhìn không giống con nhà quê ở nông thôn nuôi lớn."
"Nếu mày được ăn như vậy, mày cũng trắng trẻo mập mạp."
"Không thể nói vậy được, con bé mập thì mập, nhưng mà dễ thương nha, y như Lục đoàn trưởng, hai bố con đều đẹp."
Bạch Hi: "..." Lục Thần chỗ nào đẹp bằng nàng, nàng là người xinh đẹp nhất chứ!
Lưu Ngọc Nhi vốn cũng thấy Bạch Hi, muốn nói chuyện với Bạch Hi vài câu, nhưng nghĩ lại, đoán rằng chuyện Cao Mẫn khiến tâm tình Bạch Hi không tốt, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không qua nữa, dù sao Cao Mẫn không có ở đây, cô cũng không cần vội.
Bạch Hi đi một hồi, về đến nhà thì Trần Nhụy đã nấu xong thịt kho tàu rồi.
Nấu hai loại, một món thịt ba chỉ hầm dưa chua, một món thịt ba chỉ thường.
Làm thịt theo đúng lời Bạch Hi dặn.
Trong nhất thời, mùi thịt bay khắp cả căn nhà, còn theo cửa sổ mở bay ra ngoài, khiến không ít người vô thức hít hà mấy cái, thèm nhỏ dãi: "Thịt kho tàu kìa."
"Tôi còn ngửi thấy mùi khoai tây hầm."
"Chắc chắn có một món thịt heo hầm dưa chua!"
Bạch Hi thấy sắp đến giờ cơm tối, không đợi Lục Thần về, liền sai lão Cảnh mang đồ ăn đi từng nhà, đương nhiên, cũng dẫn Trần Nhụy theo.
Nấu một nồi lớn, rồi chia ra mang đến từng nhà, đây là cách mà Bạch Hi nghĩ ra để Lục Thần mời khách, bằng không, nếu để khách đến nhà Lục Thần, một đám người chen chúc, không biết ồn ào thế nào, Bạch Hi cũng không vui.
Mà còn nữa, với cái mặt lạnh của Lục Thần, e là mấy người đó cùng ăn cơm với anh ấy, chắc cũng khó tiêu quá.
Mỗi nhà một phần thịt heo hầm dưa chua và một phần thịt kho tàu, cả nhà đều ăn được, thật tốt.
Lục Thần từ văn phòng về, nghe nói chuyện này, không khỏi sững sờ.
"Cảm ơn Hi Hi, Hi Hi có lòng."
Bạch Hi hừ một tiếng: "Không cần cảm ơn, ta chỉ là muốn trả lễ bốn người hôm trước, dù sao cũng xem như giúp Tiểu Nhụy đó, những người khác là tiện thể."
Lục Thần làm sao không biết cái tính tình kiêu căng này của Bạch Hi, cô vì anh mà vất vả như vậy, anh đã rất vui rồi.
Từ trước đến giờ vẫn chưa có ai bận tâm đến anh thế này, quả nhiên là cô nhóc nhà anh.
"Nhà dưới lầu, ta không cho!"
Lục Thần ban đầu khó hiểu, nhưng nhanh chóng hiểu ra nàng nói nhà Trịnh Quân, cười nói: "Không cho thì không cho, vốn dĩ cũng không cần cho." Nếu xét cho cùng, Trịnh Quân còn chưa dẫn con thỏ nhà hắn qua chính thức xin lỗi Hi Hi nữa là.
Còn muốn có thịt ăn, nằm mơ đi.
Lão Cảnh lần này vẫn không ở lại ăn cơm, Trần Nhụy chia đồ ăn cho ông, đương nhiên có cả phần của Tiểu Hạ, hai người tìm chỗ đi ăn.
Trong khu nhà ở không có gì hay ho, Bạch Hi không đọc sách, vẽ tranh thì ăn đồ ăn, hoặc là cứ ngồi bên cửa sổ xem người huấn luyện ở sân tập.
Trần Nhụy xem báo, thấy trên đó có phim mới chiếu, nghĩ một lúc, bèn mở lời: "Cô nãi nãi, ngài có muốn đi xem phim không?"
Bạch Hi cũng không quay đầu: "Phim gì?"
Không đợi Trần Nhụy nói hết, cô nói thêm: "Vậy ngươi đi gọi Tiểu Thuận Tử và mấy người kia, ta dẫn các ngươi đi xem phim."
Mặc kệ phim gì, nếu Trần Nhụy muốn xem, vậy đi xem cho vui, dẫn cả Tiểu Thuận Tử đi luôn, đến đây một chuyến, ngày nào cũng luyện tập, cũng chán chứ bộ.
Mấy người Tiểu Thuận Tử nghe xong Bạch Hi muốn dẫn họ đi xem phim, chỗ nào còn muốn tập luyện nữa, hưng phấn reo lên một tiếng, xin phép lão Cảnh xong, liền vội vã tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, chờ ở dưới lầu một.
Khi Lục Thần biết Bạch Hi dẫn người đi xem phim, thì đoàn người Bạch Hi đã lên xe vào thành.
"Ta còn chưa được xem phim mà." Sao lại không dẫn ta theo.
Một tia tủi thân thoáng qua trên mặt Lục Thần, rất nhanh biến mất.
Lão Cảnh nghe thấy lời này, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lục Thần, trong lòng thầm nghĩ, cứ hai tháng thì khu đóng quân đều sẽ chiếu phim ngoài trời một lần, thỉnh thoảng còn tổ chức cho (quan) binh đi xem phim rạp, Lục đoàn sao lại nói chưa được xem phim nhỉ.
Nhưng rất nhanh, lão Cảnh liền hiểu ra, Lục đoàn là chưa dẫn Hi tiểu thư đi xem phim có đúng không?
Cũng đúng, lúc Hi tiểu thư còn bé xíu thì Lục đoàn đã không ở nhà mấy ngày rồi, giờ Hi tiểu thư lớn tướng, thông minh lại có chủ kiến riêng, muốn ăn gì, muốn xem gì đều tự mình quyết định, cũng không dựa dẫm vào Lục đoàn nữa, đến cả đi xem phim đều dẫn Tiểu Thuận Tử đi, quên mất cả Lục đoàn, chẳng trách Lục đoàn có chút mất mát.
"Lục đoàn, vừa khéo ba ngày sau có một buổi chiếu phim, ngài xem sắp xếp thế nào ạ?"
Lục Thần cũng nhớ ra: "Vậy cứ chiếu ở sân huấn luyện đi." Anh thầm nghĩ, cô nhóc chắc là chưa được xem kiểu chiếu phim thế này bao giờ nhỉ?
Lão Cảnh đáp lời, lại cùng Lục Thần nói chuyện khác, lúc này mới xuống.
Khi Bạch Hi đi ra ngoài, vừa hay gặp xe tải quân dụng đi ra, mọi người trong khu ở khi ra cửa nếu gặp sẽ ngồi ké, vào thành là sẽ xuống, cũng đỡ phải chờ xe vào thành, mà còn tốn tiền xe.
Mấy người Tiểu Thuận Tử lần đầu tiên ngồi xe tải quân dụng, hưng phấn nhìn trái nhìn phải, rối rít hỏi Bạch Hi không ít chuyện, nếu không có Trần Nhụy thấy phiền, ra mặt ngăn lại thì chắc họ còn hỏi nữa.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận