Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 647: Xem không dậy nổi ai đây (length: 7692)

Dù sao cũng chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà, không cần phải căng thẳng quá làm gì, nhân viên văn phòng cũng đang rảnh rỗi không có việc gì mới hóng hớt với Trần Đại Liễu, hơn nữa biết rõ Trần Đại Liễu không có ý xem thường hắn, đương nhiên sẽ không để ý.
Trần Đại Liễu: "Ngươi nói xem, chúng ta đại đội coi trọng giáo dục văn hóa như vậy, có phải hay không là đáng lẽ phải có thành tích như thế này?"
Nhân viên công tác nghe vậy, gật đầu, đúng là vậy, hắn cũng từng đến thôn Ngưu La vài lần, thôn Ngưu La quả thật không giống những nơi khác.
Nói ra cũng không sợ người ta chê cười, ngay cả mặt đất trong thôn Ngưu La còn sạch sẽ hơn cả vách tường nhà của một số hộ dân ở thành phố, việc tùy tiện khạc nhổ, vứt rác bừa bãi càng không có.
Chẳng qua là thời buổi này, ngoài một ít bụi đất và vẻ tiêu điều ra, cũng không có rác rưởi dư thừa nào mà vứt.
"Ngươi biết trước kỳ thi ba tháng, những người thi đại học học như thế nào không? Bọn họ chắc là không biết ngày đêm học thêm đâu nhỉ, có phải một mình ôn tập không, họ ôn bài đến mất ngủ luôn đấy, ngươi biết mất ngủ không?"
Tựa hồ như lên cơn phổ cập kiến thức, Trần Đại Liễu hai tay chống nạnh, thao thao bất tuyệt: "Ý là mệt, cực kỳ mệt, mệt đến cả mắt cũng mệt, đầu óc cũng mệt, nhưng lại không ngủ được... Ta thì chưa thử qua, ta không rõ lắm, ta cũng chỉ nghe mấy người đi thi học nói vậy."
Trần Đại Liễu nói đến đây, dừng một chút, hơi cúi đầu suy nghĩ rồi lại ngẩng đầu lên: "Ta nhớ ra rồi, cô nàng của ta nói, cái này gọi là áp lực lớn. Nhưng cô nàng ta cho mọi người ăn trứng gà, ngày hôm sau thì đỡ."
Trong mắt Trần Đại Liễu, đây là vì làm việc ít quá, ngày nào cũng chỉ ngồi trong lớp, nên mới không mệt, nếu mệt thì có thể ngủ.
Quan trọng nhất là, bọn kia nhất định là thèm ăn, nếu không thì, sao vừa ăn trứng gà xong liền không ai kêu mệt mất ngủ nữa, một người hai người, toàn là giả bộ đáng thương với cô nàng.
Chẳng qua là những lời này, hắn cũng sẽ không nói ra, nếu không, sẽ có vẻ đả kích sĩ khí người đi thi.
Học đến mức mất ngủ?
Ăn trứng gà?
Có liên quan gì đến trứng gà?
Nhân viên công tác còn đang nghi hoặc thì Trần Đại Liễu lại tiếp tục nói.
"Nhờ có sự cổ vũ của cô nàng, mọi người cố gắng ôn bài, nghe theo sắp xếp, dốc hết sức lực, làm tốt nhất có thể..."
Trong vòng ba tháng mà một người làm ít nhất ngàn bộ đề, ai có thể tin? Ai dám nghĩ?
Nếu không phải đề thi vẫn do Trần Đại Liễu sao chép, thì hắn cũng không tin nổi.
"Mọi người có thể có thành tích tốt như vậy, là có công lớn của lớp phụ đạo của cô nàng ta, ngươi biết cô nàng của ta đấy, cô nàng của ta thông minh, phương pháp học tập của nàng sao mà không có ích chứ?"
Nhân viên công tác nghe xong, không tự chủ được gật đầu, đúng là vậy, tiểu đồng chí Bạch Hi đã có thể tự học thi vượt lớp, hơn nữa môn nào cũng giành được hạng nhất.
Dùng phương pháp học của Bạch Hi mà dạy kèm, như vậy việc thôn Ngưu La có nhiều người thi đỗ đại học cũng không có gì lạ.
Nghĩ theo chiều hướng đó thì, dường như tất cả cũng được giải thích thỏa đáng.
Đúng lúc này lại có hai đợt người đi vào, Trần Đại Liễu cũng ngừng chuyện phiếm, chào hỏi nhân viên công tác rồi rời đi.
Lý Đại Đầu thấy Trần Đại Liễu cười hớn hở đi ra từ bưu điện, liền tiện miệng hỏi: "Thôn trưởng, có tin tốt à?"
"Có rồi. Ta cầm rồi đây, về thôn thôi." Hắn phải nhanh chóng đi tìm cô nàng mới được.
Trần Đại Liễu gắng sức chạy theo, về đến thôn liền lập tức đi về phía nhà trên cây.
"Cô nãi nãi, ngài ngàn vạn lần phải ở nhà đấy nha~"
Chắc là lời cầu nguyện của hắn có chút tác dụng, vừa hay Bạch Hi không ra ngoài.
Bạch Hi đang cầm mấy lá thư mà hôm qua Trần Đại Liễu để lại ra xem.
"Ừm, không tệ, Bạch An An, Lý Thanh Mai, Trần Thiên Minh, Trần Nhụy, Lý Đại Mao..."
Trần Thiên Minh không đi lớp phụ đạo, nhưng hắn cũng lấy đề thi và tài liệu, vừa làm việc, vừa tranh thủ ôn bài.
Hắn không cảm thấy mình có thể thi đậu, chỉ không ngờ, nguyện vọng mà Bạch Hi đăng ký cho hắn lại thành thật.
Chỉ có thể nói, những người đã từng bôn ba bên ngoài lại trải qua vài lần sinh tử thì tâm tính và suy nghĩ của họ là thứ mà người luôn ổn định không thể cảm nhận được.
Trần Thiên Minh vốn dĩ chỉ nghĩ thử một lần, để nãi nãi và thím hết hy vọng, không ngờ Bạch Hi lại biết chuyện, còn cổ vũ một chút, thế là hắn liền quyết tâm, mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng, cố gắng dành thời gian để học.
Hắn ngại không dám đến lớp phụ đạo, biết Trần Nhụy học ở nhà trên cây, liền hễ có gì không biết thì tìm cơ hội hỏi Trần Nhụy, còn Trần Nhụy thì phải đi hỏi Bạch Hi, coi như, mặc dù có lớp phụ đạo nhưng Bạch Hi vẫn tự mình kèm cặp cho cả Trần Nhụy và Trần Thiên Minh hai học sinh.
May mà hai người đều thi đỗ, nếu không... Chẳng qua Bạch Hi nghĩ lại, cho dù hai người này không đỗ thì người trong thôn cũng sẽ không cho là do nàng mà là do hai người đầu óc chậm chạp thôi.
Trần Đại Liễu thấy vậy thì biết Bạch Hi đã hay tin này, vội vàng lấy ra mấy phong trong ngực, vui mừng nói: "Cô nãi nãi, cái này cũng là đúng không."
"Lại đi bưu điện à?" Bạch Hi buông phong thư trong tay xuống, hỏi: "Cầm hết chưa?"
Trần Đại Liễu nghĩ nghĩ: "Hôm nay là cầm hết rồi, nhưng ta nghe nhân viên bưu điện nói, ở xa thì phỏng chừng sẽ đến chậm hơn, việc xét tuyển phải mất ít nhất nửa tháng nữa cơ, đây mới có ba bốn ngày thôi."
Bạch Hi nhớ lại lần trước mình đăng ký trường học, xa thật, hình như thư từ qua lại cũng mất sáu bảy ngày gì đó.
"Cô nãi nãi, vậy mấy cái này..."
Trần Đại Liễu vốn dĩ còn tưởng Bạch Hi sẽ mở ra xem, ai ngờ nàng chỉ xem tên người nhận một chút rồi để qua một bên, không khỏi có chút khó hiểu: "Cô nãi nãi, ngài không xem sao?"
"Không xem."
Bạch Hi: "Tiểu Liễu, ngươi không quan trọng xem ai nhận à? Để bọn họ tự xem đi. Việc xem thư riêng của người khác là không lịch sự."
Bạch Hi điền trường nào, nàng sao có thể không biết.
Trần Đại Liễu nghe vậy, gật đầu: "Vâng, nghe cô nãi nãi."
Cái việc cá nhân tự mình mở thư kiện ra xem, trong mắt Trần Đại Liễu thì toàn là vẽ vời thêm chuyện, nếu không có cô nàng, thì sao có thư báo đỗ đại học cho bọn họ?
Cô nàng xem xem thì làm sao, có thể khiến cô nàng hứng thú liếc nhìn một cái đã là phúc của họ rồi.
Nhận lấy thư, Trần Đại Liễu nghĩ nghĩ rồi nói: "Cô nãi nãi, hay là mình đợi thêm ba bốn ngày nữa nhé? Chờ thêm ba bốn ngày xem còn ai đến chậm không, tránh cho mình phát cho mấy người này trước rồi mấy người khác không có lại thất vọng."
"Được thôi. Tiểu Liễu, ngươi đã biết thay đổi suy nghĩ cho người khác rồi đấy, giỏi lắm." Bạch Hi vốn dĩ không để ý chuyện này nên đương nhiên cũng không từ chối.
Thế là, thư báo trúng tuyển tiếp tục nằm lại trong nhà trên cây của Bạch Hi.
Chớp mắt lại thêm ba bốn ngày nữa trôi qua, Trần Đại Liễu cũng lục tục mang thư báo trúng tuyển về, nhưng trong thôn ngoài Bạch Hi ra thì không ai khác biết cả.
Cầm đi cầm lại vài lần thư, hắn đã chẳng còn cảm giác hưng phấn gì nữa.
Có hai lần trên đường vào thành gặp Hoàng hương trưởng, Trần Đại Liễu nhớ tới chút yêu cầu kia của ông ta mà không nhịn được cười, mấy lần đều muốn nói ra nhưng nghĩ nghĩ lại thì thôi.
Thật không tiền đồ!
Mới có năm người mà đã coi thường ai?
Đáng đời ông nóng ruột!
Hoàng hương trưởng nào có biết, mỗi lần hỏi Trần Đại Liễu thì đều nhận được câu trả lời là không có, thật ra là hắn đang nén cười đấy.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận