Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 487: Tính không hiểu sổ sách (length: 7712)

Bạch Hi biết thời thế, có chút im lặng: "..." Thôi vậy, có thể bán được thì cứ bán, dù sao bây giờ người ta đều cảm thấy trứng gà hai lòng đỏ bổ hơn trứng một lòng đỏ.
Không trách Trần Đại Liễu lại có lòng tin như vậy, trứng gà do Tiểu Hắc chọn sao có thể sai được, chẳng phải là tự đập vào danh tiếng của Tiểu Hắc sao.
Huống chi, mấy hôm trước thôn ăn chung nồi, làm món trứng gà xào hẹ toàn dùng trứng hai lòng đỏ, người đập trứng nói, không quả nào là một lòng đỏ, đều hai lòng đỏ, mới đầu còn thấy ngạc nhiên, sau thì quen rồi.
Người Ngưu La thôn biết chuyện này, đều kinh ngạc vì Tiểu Hắc quá giỏi, nhưng cũng không thấy kỳ lạ, cô nãi nãi của bọn họ nuôi Tiểu Hắc mà, nếu cô nãi nãi không giỏi, Tiểu Hắc sao dám liều mình ra mặt như vậy.
Người mua nghe xong, nhìn hộp trứng gà trước mặt rồi ngẩng lên nhìn Trần Đại Liễu, nói: "Đây là do ngươi nói, vậy ta thử xem!"
Một hộp trứng gà cơ đấy, dù Trần Đại Liễu thề thốt, dù người Ngưu La thôn đều tỏ vẻ không hoảng không vội không đau lòng xem trò vui, người mua vẫn quyết định thử một lần, nhỡ đâu có quả trứng gà là một lòng đỏ thì sao.
Cách vỏ trứng, ai có thể đảm bảo bên trong chắc chắn là hai lòng đỏ chứ, dù sao hắn không tin.
Chỉ là người mua phát hiện, sáu quả trứng gà hắn chọn đập ra đều là hai lòng đỏ.
Thấy hắn dường như vẫn không tin, Trần Đại Liễu phóng khoáng nói: "Ngươi có thể chọn thêm bốn quả nữa, cho đủ mười quả, ta dám đảm bảo, đập ra vẫn là hai lòng đỏ."
Trần Đại Liễu và dân làng vây xem trong lòng đắc ý, trải qua Tiểu Hắc nghiêm mật tuyển chọn, sao có thể sai được.
Người mua lại chọn thêm bốn quả trứng, lần này hắn cố ý chọn từ bên dưới lên, nhưng đập ra vẫn là hai lòng đỏ, lại to lại vàng, mười quả trứng có thể xào được hai đĩa.
"Thấy chưa, ta đã nói rồi, toàn là hai lòng đỏ, ngươi còn không tin!"
Trần Đại Liễu vừa dứt lời, người mua cười nói: "Có nói là không tin đâu, chẳng phải ta muốn kiểm chứng một chút sao, một cân đắt hơn một hào tiền cơ đấy. Nhưng các ngươi chọn kiểu gì vậy, nhìn đâu có ra được."
"Bí mật!" Trần Đại Liễu thần bí nói: "Cái này không thể nói được."
Trứng hai lòng đỏ vừa bán được không hai ngày, trong thôn đã náo nhiệt hẳn lên.
Hôm nay Bạch Hi mặc áo trắng, quần đỏ, đội mũ che màu đỏ, giày da nhỏ màu đỏ, tóc tết một búi tròn trên đỉnh đầu, dắt Tiểu Hắc đi về phía giữa làng.
Trên đường, vừa đúng lúc gặp Trần Nhụy tới đón.
"Cô nãi nãi, cô dâu mới đã tới rồi, đang chờ để lạy người đấy ạ."
Hôm nay là ngày 10 tháng 12.
Hôm nay trong thôn có người kết hôn.
Cô dâu còn là người thôn Hạ Tân, chắc đôi này trước làm việc đã để ý nhau, làm cùng nhau nửa năm, cũng coi như hiểu rõ, thế là, về trước nhờ bà mối, xem ngày lành tháng tốt, chuẩn bị đồ cưới, hôm nay sẽ làm lễ cưới.
Hôm qua, người kết hôn đã đặc biệt đến mời, sáng sớm hôm nay cũng bưng trứng gà đỏ qua mời, bây giờ, lại để Trần Nhụy đến xem Bạch Hi đã dậy chưa.
"Cô nãi nãi đến rồi, cô nãi nãi đến rồi ~"
Chưa đến phòng hỷ, không ít người nhìn thấy Bạch Hi, liền vội vàng gọi người nhà, người nhà vội ra, vui mừng dẫn Bạch Hi vào.
"Cô nãi nãi, mời ngồi trên."
Bày biện phòng mới, đây là lần đầu tiên trong thôn làm đám cưới đấy.
Bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, làm đám cưới cũng chịu chi, ít nhất ở Ngưu La thôn là vậy.
Bên nhà trai mua cho cô dâu một chiếc xe đạp, còn đóng một bộ đồ dùng trong nhà, đồ hồi môn bên nhà gái cũng không tệ, nào là chậu rửa mặt mới, bình nước nóng bằng sắt, còn có một bộ quần áo do đích thân cô dâu mới làm từ đầu đến chân tặng cha mẹ chồng.
Bạch Hi vừa tới, khung cảnh náo nhiệt ồn ào bỗng trở nên tĩnh lặng hơn, mọi người vừa vui vẻ làm việc, vừa xem náo nhiệt, tặng quà.
Chẳng mấy chốc, Bạch Hi uống trà ăn bánh xong, liền bắt đầu nghi thức bái đường.
Ở thành phố người ta đã bỏ nghi thức này từ lâu, nhưng ở nông thôn, đa phần vẫn thích làm theo nếp cũ.
Cô dâu mới mặc một bộ quần áo hoa đỏ, trên đầu cài hai bông hoa, không che khăn voan, cũng không biết là thẹn thùng hay bị ánh đỏ của quần áo trên người phản chiếu mà đôi má nhỏ vẫn luôn ửng hồng.
Trần Đại Liễu đảm nhiệm vai trò chủ trì, thấy ông ta đứng phía dưới, đầu tiên là nhìn Bạch Hi một cái, thấy Bạch Hi gật đầu, liền ra hiệu cho nhà chủ có thể bắt đầu chuẩn bị.
Khi hai nhân vật chính vào vị trí, Trần Đại Liễu xướng rằng: "Một lạy cô nãi nãi ~"
Khóe miệng Bạch Hi giật giật, ngồi thẳng, khóe miệng lộ ra nụ cười đúng ý, ai bảo nàng là người lớn tuổi nhất trong thôn Ngưu La, quả thực là phải bái nàng thôi.
"Hai lạy thiên địa ~"
Bạch Hi nghe vậy, ngẩng mắt nhìn lên bầu trời, cũng tốt, trời không đổi sắc, xem ra, cũng không có ý kiến gì.
Có ý kiến ư?
Bạch Hi làm sao biết, lúc trước nàng bị thần lôi chín tầng bổ, có người vì nàng mà suýt lật tung cả trời, đừng nói hai người làm đám cưới bái thiên địa, cho dù người Ngưu La thôn kết hôn mà không bái thiên địa, trên trời cũng chẳng có ý kiến gì.
"Cuối cùng, phu thê giao bái ~"
"Buổi lễ kết thúc!"
Nhà chủ tuy không ngồi trên, nhưng đều đứng ở dưới Bạch Hi không xa, lúc này cha mẹ chồng cô dâu mới đứng lên, vui vẻ kể luật lệ.
"Gả vào Ngưu La thôn chúng ta, vào cửa nhà họ Lý chúng ta, thì phải giữ gìn quy củ của Ngưu La thôn, tôn kính hiếu thảo với cô nãi nãi, hiếu thuận bảo vệ trưởng bối và lớp sau... Chỉ cần không phạm sai lầm, thì Ngưu La thôn trên dưới đều là chỗ dựa vững chắc của ngươi, không ai được phép bắt nạt ngươi..."
"Tuân theo quy củ Ngưu La thôn, sống là người Ngưu La thôn, chết làm ma Ngưu La thôn... Sau này phải sống tốt."
Bạch Hi ngồi ở trên nghe vậy, khóe miệng giật giật, chẳng phải coi trọng dấu hiệu tốt nhất sao, hôm nay lại nói những chuyện sống với chết này.
Cô dâu mới vội vàng ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Ở ngay thôn bên cạnh, cô dâu mới làm sao không biết quy củ của Ngưu La thôn, nàng cũng không thấy có gì không tốt, nam nhân của nàng lúc trước cũng có không ít cô nương để ý, nếu không nhờ vận may của nàng, vừa khéo làm việc chung với nam nhân, lại vừa mắt nhau, chắc cũng không đến lượt nàng gả vào Ngưu La thôn.
Ai cũng biết, hiện tại Ngưu La thôn là một miếng bánh thơm trong phạm vi trăm dặm, có cô nãi nãi Bạch Hi, không đúng, bây giờ có thể trực tiếp gọi là cô nãi nãi rồi.
Có cô nãi nãi ở đó, cuộc sống của Ngưu La thôn chỉ có thể ngày càng tốt hơn, mấy ngày trước, thôn của nhà mẹ đẻ cô dâu được phát tiền, không chỉ trưởng thôn, người trong thôn cũng nhao nhao nói hợp cùng Ngưu La thôn là đúng, giờ đã là một đội sản xuất lớn, thời gian chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.
Sau khi cha mẹ chồng cô dâu mới phát biểu xong, còn chưa vào tiệc, Bạch Hi giơ tay sờ, lấy từ trên người ra một đôi vòng tay bạc, đưa cho cô dâu mới: "Đã gả vào đây rồi, thì hãy sống cho tốt."
May là trước đây nàng đã nhờ Trần Hữu Phúc tìm người đánh mấy bộ, vốn là muốn cho bọn trẻ học y, xem ra bây giờ phải đi đánh mấy bộ khác vậy.
Chịu một lần lạy của người mới, liền đưa ra một đôi vòng bạc, Bạch Hi không biết như vậy có tính là lỗ vốn hay không.
( Bị bắt làm ca rồi, ta số ba mươi đăng nhiều chương cho các ngươi có được không. ) (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận