Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 11: Khi dễ tiểu bối (length: 7889)

"Nói ngươi cũng không hiểu!" Mặt tròn xoe của Bạch Hi đầy vẻ kênh kiệu, bụng nghĩ thầm, ta nói ngươi hiểu được chắc? Tin được chắc?
Khóe miệng Bạch An An giật giật, bất đắc dĩ nghĩ bụng, cô nương ơi, ngài cũng là đứa bé năm tuổi thôi, đừng có làm ra vẻ người lớn như vậy có được không?
Thật ra không chỉ Bạch An An, mà ngay cả Trần Nhụy cũng tò mò muốn chết, nàng tuy rằng cùng gọi cô nãi nãi, nhưng cũng không biết cô nãi nãi làm cách nào mà mang được thỏ rừng về, càng không hiểu con ngỗng trời kia sao lại ngoan ngoãn chạy đến bên chân cô nãi nãi.
Nhưng Bạch Hi đã nói rõ sẽ không kể, hai người đành phải bỏ qua.
Trong lòng Bạch An An còn có chút khó hiểu khác biệt, còn Trần Nhụy thì chỉ là hơi không rõ thôi, nàng rất nhanh đã tìm được lý do, cô nãi nãi khẳng định có cách, không thì làm sao gọi là cô nãi nãi.
Bạch An An giúp Bạch Hi khiêng thỏ rừng và chim nhạn lớn lên cây, tìm dây thừng trói ngỗng trời lại, rồi lại nhốt thỏ rừng vào, sau đó mới xoa xoa vai.
"Cô nãi nãi, nếu không có gì nữa thì ta đi trước nha." Hắn còn phải đi kiếm củi nữa.
Bạch Hi đang ngắm nghía ngỗng trời thích thú, nghe xong thì suy nghĩ một chút, gọi người lại, bảo: "Ngươi cầm một con thỏ hoang về nhà, tiện đường bảo Trần Nhụy cũng qua lấy một con... Thôi, thỏ rừng cứ giữ lại, đem hai con ngỗng trời này ăn đi."
"Ngươi đi kiếm củi đi, lát về trễ chút, đến đây xin một bát thịt về."
Bạch An An biết ý Bạch Hi, lúc nãy nàng đã bảo Trần Nhụy đi tìm thôn trưởng rồi, chắc là muốn chia thịt.
Đừng thấy sáu con thỏ hoang với hai con ngỗng trời không ít, nhưng người trong thôn cũng đông, chia ra thì một người cũng chẳng được hai miếng, không bằng để lại cho Bạch Hi ăn.
Bạch An An nghĩ, liền tính khuyên nhủ.
"Cô nãi nãi, ngài phải giữ lại hai con thỏ hoang, muốn ăn thịt thì còn có mà ăn, chứ không, vài ngày nữa muốn ăn lại không dễ kiếm thế đâu."
"Ta biết." Vẻ mặt Bạch Hi có vẻ đang suy nghĩ, chỉ là giọng nói nũng nịu của nàng, ngược lại có vẻ đáng yêu vô cùng.
Bạch An An không nhịn được cười, nhưng rốt cuộc sợ chọc Bạch Hi giận, vội vàng nhịn xuống.
Bạch Hi đâu phải không thấy hành động của Bạch An An, nàng cũng bất đắc dĩ với giọng nói của mình, nhưng ai bảo giờ nàng là đứa nhóc, đành khó chịu liếc mắt, cũng không để ý.
Bạch An An rời khỏi nhà Bạch Hi lên núi kiếm củi, hắn vừa đi không lâu thì thôn trưởng đến.
Sau khi lễ phép gõ cửa, được Bạch Hi cho phép, thôn trưởng mới vào nhà.
"Cô nãi nãi, ngài tìm ta."
"Ừm." Bạch Hi uống một ngụm nước mà Bạch An An đã rót cho nàng trước khi đi, sau khi bảo thôn trưởng ngồi xuống, mới lên tiếng: "Trần Nhụy có nói với ngươi chuyện ta bắt được đồ về không."
Thôn trưởng gật đầu, sau đó mở miệng.
"Cô nãi nãi, không phải ta nhiều chuyện, ngài sao có thể lên núi chứ, ngài còn nhỏ, trên núi có thú dữ, sẽ ăn thịt người đó. Cô nãi nãi, chắc chắn là con bé Trần Nhụy không hiểu chuyện, xúi giục ngài lên núi phải không? Ngài yên tâm, ta sẽ bảo cha mẹ nó dạy dỗ lại..."
Bạch Hi: "..." Dù nàng mới tới chưa được mấy ngày, cũng biết cô bé Trần Nhụy này gan không lớn, đâu phải là người xúi giục được người khác, chuyện này người sáng mắt đều biết là do nàng nảy ý, Trần Nhụy chỉ là bị ép thôi.
Cũng mặc kệ là Bạch An An hay thôn trưởng, đều đổ chuyện này lên đầu Trần Nhụy, ai bảo bối phận Bạch Hi lớn, tuổi còn nhỏ.
Tuổi nhỏ không biết núi sâu nguy hiểm, bối phận lớn nên không ai nỡ nói không phải với nàng. Bạch Hi giờ đây có lý thế đó, cho nên dù không phải Trần Nhụy thì đổi người khác cũng bị đổ thừa như thường.
"Được rồi, ta gọi ngươi qua đây, không phải để nghe ngươi nói những chuyện này." Bạch Hi không thích nghe thôn trưởng lải nhải, nên không khách khí ngắt lời.
"Ta kêu ngươi đến, là muốn ngươi giúp ta bán đi ba, không, bốn con thỏ hoang, đổi chút lương thực tinh về."
Cô nãi nãi là muốn ăn lương thực tinh sao? Thôn trưởng ngơ ngác, nhưng lại không cảm thấy kỳ lạ, hắn cũng muốn ăn lương thực tinh, ai mà không muốn ăn cơ chứ.
Nói ra thì cũng xấu hổ, rốt cuộc là do hắn không quản lý tốt thôn, không làm cho cuộc sống trong thôn được tốt lên, bằng không thì cô nãi nãi muốn ăn chút lương thực tinh cũng đâu đến nỗi khó như vậy.
"Ta không rành mấy thứ gạo, mì, dầu, muối, ngươi cứ đem thỏ đi bán, xem mua thêm chút đồ về, ta đang tuổi lớn, không có đồ mặn thì chịu không nổi."
Trong lúc Bạch Hi nói, thôn trưởng chăm chú lắng nghe, nghe xong thì gật đầu: "Được. Cô nãi nãi yên tâm, chuyện này cứ để ta lo."
"Còn nữa, đôi ngỗng trời này, tối nay tìm người làm thịt nấu đi."
Thôn trưởng kinh ngạc: "Đều giết hết sao?"
"Không giết thì để làm gì?" Ngỗng trời không sống một mình, hai con ngỗng trời này là một đôi, một con chết thì con kia cũng tự sát hoặc là buồn bã mà chết.
Bạch Hi vốn dĩ muốn nói, nhưng nghĩ lại, mình mới năm tuổi, thi thoảng có hành vi của người lớn có thể cho là bắt chước, nhưng nói mấy cái này thì lại không thích hợp, đành ra vẻ không để ý bảo: "Đều giết đi, ta muốn ăn thịt."
"Ngươi cứ bận việc đi, phần của ngươi ta sẽ giữ lại, ngươi về thì lại đây lấy là được."
Thôn trưởng vội vàng lắc đầu: "Ta không cần, cô nãi nãi cứ giữ lại ăn đi là được."
Khó khăn lắm mới có chút thịt, để cô nãi nãi ăn nhiều chút, chứ không thì lần sau muốn ăn thịt không biết đến khi nào.
Bạch Hi tuy thích ăn thịt nhưng cũng không quá nhỏ mọn, ít nhất là với người làm việc cho nàng, nàng sẽ không bạc đãi, chuyện này đám người trên trời đều biết cả.
Nàng không để ý thôn trưởng từ chối, lại căn dặn thôn trưởng mấy câu, sau đó mới vẫy tay bảo hắn đi làm việc.
"À, chuyện này không liên quan đến Trần Nhụy, là ta tự mình muốn đi theo, ngươi cũng đừng có ức hiếp con bé."
Trước khi thôn trưởng rời khỏi nhà cây, Bạch Hi còn không quên nói một câu.
Nàng không muốn Trần Nhụy bị giáo huấn, nếu Trần Nhụy bị giáo huấn, sau này nàng dỗ dành Trần Nhụy sẽ không dễ nữa!
Dù sao Trần Nhụy cũng dễ sai khiến, đổi người khác chưa chắc đã được.
Thôn trưởng: "...Hả, cô nãi nãi, ta biết rồi."
Hắn nào có ức hiếp trẻ nhỏ!
Nói đến ức hiếp trẻ nhỏ thì cũng là cô nãi nãi ức hiếp bọn họ thôi mới phải.
Mà thôi, rõ ràng cô nãi nãi mình vẫn còn là đứa trẻ con, cái giọng ông cụ non đó, ai, thôi, cô nãi nãi đã lên tiếng rồi, cứ dựa theo ý cô nãi nãi thì hơn, dù sao cũng xác thực là không liên quan đến Trần Nhụy.
Thôn trưởng đi vẫn còn có chút không yên lòng, nhưng nghĩ lại cô nãi nãi còn đang chờ ăn thịt, hôm nay chắc chắn sẽ không ra ngoài, hắn mới yên tâm hơn chút, nhưng vẫn không quên dặn dò vài câu, chọc Bạch Hi khó chịu liếc hết cả mắt.
Từ thôn Ngưu La đi đến huyện thành mất hơn nửa ngày đường, đấy là còn đi bằng xe bò, chứ người đi thì mất thêm tiếng nữa.
Thôn trưởng xách thỏ rừng từ nhà Bạch Hi rời đi, trước tiên đến nhà Trần Chiêu Đệ báo lại ý của Bạch Hi, rồi mới lên xe bò, vội vàng hướng huyện thành đi.
Đương nhiên, hắn cũng không quên la lớn mấy tiếng trong thôn, dù sao đi huyện thành một chuyến cũng không dễ dàng, có thể tiện thể giúp dân làng mua một vài thứ cũng tốt.
(Trừ truyện trồng trọt, sách của mình giờ chương nào cũng hai ngàn chữ, trước mắt thì sẽ đăng hai ngàn đến bốn ngàn chữ không cố định nha. ) Các bạn nhỏ, ngủ ngon.
Ừm, còn muốn cầu các bạn sủng ái nữa.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận