Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 212: Đuổi chạy (length: 7600)

Tiểu Thuận Tử theo bản năng lắc đầu, chuyện này không phải hôm nay thấy Tiểu Hắc cõng cô nãi nãi đi học mới nảy ra ý nghĩ.
Trước đây hắn từng nghĩ đến việc nuôi hổ con, nhưng lần này là vì cảm thấy hổ con nuôi lớn có thể chở người đi học, có thể chở đi đến nhiều nơi, tiết kiệm không ít sức lực, lại phong cách, lại còn có thể đi săn bắt cá... Quả thực là quá tốt rồi.
"Ngươi nói, nếu Tiểu Hắc biết ngươi nảy ra ý định với con nó, ngươi đoán nó sẽ ra sao?"
Bạch Hi vừa dứt lời, mọi người liền hình dung ra ngay hình ảnh Tiểu Hắc, hung dữ, ngạo mạn và thù dai.
Tiểu Thuận Tử mắt trợn tròn, thôi rồi, Tiểu Hắc khó tính như vậy, trừ cô nãi nãi, chẳng ai được nó quan tâm, ý định này coi như dẹp đi.
"Ai trong các ngươi mà dám nhắc chuyện này với Tiểu Hắc, nếu nó chịu, ta không ý kiến." Bạch Hi cười đầy ẩn ý, thật là dám nghĩ, hổ có dễ cưỡi thế sao?
Tiểu Thuận Tử cảm thấy mọi người đồng loạt hướng mắt về phía mình, như đang chờ đợi hắn trả lời vậy.
"Ha ha ha..." Tiểu Thuận Tử ngượng ngùng cười một tiếng, vội lắc đầu: "Cô nãi nãi, thôi, ta chỉ nói vậy thôi, nói đùa thôi."
Trụ Tử ở bên cạnh xấu xa cười đểu, nói: "Đừng chứ, Thuận Tử, đừng có nhụt chí nha, cậu hỏi thử Tiểu Hắc xem, biết đâu nó đồng ý thì sao."
"Sao cậu không đi mà hỏi." Tiểu Thuận Tử bực mình cãi lại, xấu hổ đuổi theo Trụ Tử định đánh: "Đồ xấu xa, cười nhạo ta, ngươi chắc muốn thấy cảnh Tiểu Hắc rượt ta chạy khắp thôn cho xem hả."
Lần trước trong thôn có người vô tình chọc giận Tiểu Hắc, đã bị nó đuổi chạy vòng quanh thôn, làm cho cả làng một phen náo nhiệt.
Cuối cùng vẫn là cô nãi nãi ra mặt dỗ dành Tiểu Hắc thì nó mới chịu dừng.
Một con hổ trắng to lớn sao có thể không đuổi kịp người, chẳng qua là Tiểu Hắc cố ý rượt cho người ta chạy để giáo huấn mà thôi.
Nhưng mà quần áo của người kia bị Tiểu Hắc xé rách không ít chỗ, về nhà bị vợ trách móc một trận, bị cha mẹ quở trách một hồi.
Tiểu Thuận Tử không muốn bị Tiểu Hắc đuổi chạy vòng quanh thôn, nói gì thì nói, lần trước là vô tình chọc giận Tiểu Hắc, mà chuyện này là đánh ý định vào hổ con của nó, chắc chắn không chỉ bị đuổi chạy đâu.
"Ha ha ha... Ai bảo ngươi gan lớn đánh chủ ý vào hổ con của Tiểu Hắc..." Trụ Tử vừa chạy vừa né, vừa khoái trá.
Bạch Hi có thịt bò khô, còn ăn cả lúc lên lớp, chuyện này mới giữa trưa đã bị học sinh các lớp trên biết.
Buổi chiều Bạch Hi đến trường học, rõ ràng cảm nhận được không ít ánh mắt đều dán vào cái ba lô nhỏ của nàng.
Mấy đứa Tiểu Thuận Tử cũng cảm nhận được những ánh mắt đó.
Bọn họ lập tức trừng mắt nhìn lại: "Nhìn cái gì vậy, có gì mà xem, đây là cô nãi nãi của bọn ta, nếu ai dám ức hiếp cô nãi nãi của bọn ta thì đừng trách bọn ta không khách khí!"
"Đúng, nếu ai dám ức hiếp cô nãi nãi của bọn ta thì bọn ta sẽ liều mạng." Mấy đứa khác cũng nhao nhao phụ họa theo.
"Xí ~" Lập tức có một học sinh lớp trên khinh bỉ nói: "Đồ bại tướng, cũng dám ở đó lên mặt anh hùng."
"Quên mấy hôm trước bị đánh rồi hả?"
"Ngươi!" Vẻ mặt Tiểu Thuận Tử lập tức khó coi.
Tiểu Lục Tử lúc này lên tiếng: "Ngươi lớn hơn Thuận Tử nhiều như vậy, ngươi đây là lấy lớn hiếp nhỏ, còn không biết xấu hổ nói sao."
Người vừa nói có dáng vẻ mười ba mười bốn tuổi, mày rậm mặt lớn, vốn dĩ dáng vẻ cà lơ phất phơ không để ai vào mắt, bị câu nói kia chọc cho có chút khó chịu, nhưng rất nhanh liền cười nói không vấn đề: "Có sao, bất kể mèo trắng mèo đen, bắt được chuột mới là mèo giỏi."
"Sai rồi!" Bạch Hi ghét bỏ nhìn người kia, nhíu nhíu cái mũi nhỏ, nói: "Ví dụ này hoàn toàn không đúng. Ngươi lớn bằng từng đó rồi, học tập học hết vào bụng chó hết rồi à? To xác như thế đi ức hiếp một đứa nhỏ tuổi hơn mình mấy tuổi, ngươi còn cảm thấy đắc chí, không biết xấu hổ à?"
"Ngươi nói cái gì? !" Thiếu niên kia trừng mắt nhìn Bạch Hi: "Ngươi tin hay không ta đánh ngươi?"
"Ngươi dám!" Mấy đứa Tiểu Thuận Tử lập tức vây đến bên cạnh Bạch Hi, giận dữ trừng thiếu niên kia, còn đám trẻ làng Ngưu La cũng nhao nhao xông lên, còn có người lén nhặt đá.
Không còn cách nào, bọn họ nhỏ tuổi hơn các lớp trên nhiều, không lấy chút đá, lát nữa đánh nhau thiệt.
Bọn họ bị thiệt không sao, hôm nay có cô nãi nãi ở đây.
Ngày thường đánh nhau về nhà nhiều lắm bị mắng vài câu, đánh hai cái là xong, nhưng có cô nãi nãi ở đây, đánh nhau thua làm cô nãi nãi bị người khác ức hiếp, chuyện đó lớn à, người lớn trong thôn chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.
Bạch Hi vừa nhìn thấy thế, khóe miệng giật một cái, hai tay chống nạnh, không chút khách khí liếc mắt khinh bỉ thiếu niên kia, sau đó lớn tiếng lầm bầm một tiếng: "Xem ra không chỉ không học hành đến nơi đến chốn, mà lỗ tai cũng không dùng được."
Nói xong, Bạch Hi quay đầu nhìn đám trẻ Ngưu La, ra vẻ cảnh cáo nói: "Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi phải chăm chỉ học tập cho giỏi vào, cách xa loại người này ra một chút, gần đèn thì sáng gần mực thì đen, nếu các ngươi trở nên ngu ngốc thì làm mất mặt ta đấy."
Cũng mặc kệ những học sinh lớn nhỏ trong sân, Bạch Hi vừa nói xong cũng không thèm để ý tới đám người ngây ngốc ở đó mà không quay đầu bỏ đi.
"Dạ." Mấy đứa Ngưu La vâng theo trả lời.
Tiểu Sơn Tử lớn tiếng nói: "Cô nãi nãi, người yên tâm, bọn con nhất định sẽ học tập thật giỏi, không để người mất mặt."
"Dạ, cô nãi nãi, bọn con nhất định sẽ học tốt kiến thức, không làm kẻ du côn."
Thiếu niên kia thế nào cũng không ngờ, Bạch Hi thoạt nhìn như một cô bé nhút nhát, bị người liếc một cái liền sẽ khóc, mà lại dám không sợ hắn như thế, còn dẫn đám trẻ làng Ngưu La đồng loạt đối đầu với hắn.
Nghe những tiếng cười nhạo bên cạnh, thiếu niên cảm thấy có chút mất mặt, tức giận muốn xông về phía lớp học cấp dưới, định dạy cho Bạch Hi một bài học.
Một con bé con như thế, một ngón tay hắn cũng đủ làm nó khóc thét. Nhưng vừa đi vài bước, đúng lúc thầy Chu cầm sách giáo khoa đi ra, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị đánh chuông vào học.
"Đừng có đùa nữa, vào lớp vào lớp..." Thầy Chu chỉnh kính mắt, đuổi mấy đứa học sinh còn đang chơi ngoài sân vào phòng học: "Chơi cả một ngày rồi, mau vào lớp thôi."
Thiếu niên hậm hực trừng phòng học của Bạch Hi một cái rồi không cam lòng quay đầu vào lớp.
Đợi đấy, tan học mày biết tay!
Mấy đứa cùng lớp với Bạch Hi trước khi vào lớp bị Tiểu Sơn Tử giữ lại, cậu không yên tâm dặn dò: "Bảo vệ tốt cô nãi nãi nha, nếu có chuyện gì, lập tức tới phòng học tìm bọn ta nha, biết chưa?"
"Dạ biết."
"Ừm, mau đi đi."
Tiểu Thuận Tử còn ở phía sau gọi với một câu: "Lanh lợi lên đó."
Bạch Hi vào lớp, đi tới chỗ ngồi của mình, chưa kịp ngồi xuống thì mấy đứa học sinh lớp hai Ngưu La vội vàng chạy đến dùng tay áo lau ghế dài, rồi mới nói: "Cô nãi nãi, người ngồi đi, lát nữa là vào lớp rồi."
"Ừ." Bạch Hi gật đầu, tiện tay lấy một viên kẹo sữa đưa cho cô bé vừa lau ghế dài.
"Cô nãi nãi?" Cô bé lập tức sửng sốt. Lau ghế cho cô nãi nãi chẳng phải là chuyện nên làm sao, sao lại có cả kẹo sữa của cô nãi nãi thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận