Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 118: Không mặt mũi thấy người (length: 7937)

Bà lão họ Trần không trách ai cũng không oán ai, trong thôn nhà ai mà không mang ơn Bạch gia, đổi lại là bà, bà nhất định sẽ xông đến tận cửa nhà người kia, chửi bới thêm mấy ngày, mắng mỏ cả mấy đêm.
Thấy bà nội đi về phía phòng thím, Trần Thiên Minh khẽ nhúc nhích chân một chút, đau đến hắn không nhịn được nhe răng trợn mắt, hắn cũng biết mình sai, nhưng hiện tại hắn đến xuống giường còn khó, làm sao mà đi xin lỗi cô bà được.
Đứa bé gái nhỏ xíu kia, lại cứu thím hắn cùng em trai, mà lúc trước, hắn còn vừa mắng vừa quát nàng.
Mấy người kia mắng không sai, không nói chuyện tổ tông từ lâu lắm rồi, chỉ cần nhắc đến ông nội cùng chú út, người nào mà không được tổ tông họ Bạch cứu, tổ tông họ Bạch không còn, cô bà mới có bao nhiêu tuổi, mà hắn lại... Trong mắt Trần Thiên Minh thoáng qua một nỗi hối hận sâu sắc.
Dù bây giờ có cho làm lại, Trần Thiên Minh biết, hắn vẫn sẽ mắc lỗi, dù sao thím như mẹ ruột của hắn vậy.
"Mẹ, Thiên Minh thế nào rồi?"
Tiểu Đào đang cho con bú, vừa thấy mẹ chồng bước vào, vội vàng hỏi.
"Nó vẫn ổn, bôi thuốc rồi. Con người còn yếu lắm, cho con ăn xong rồi thì đặt xuống đi, đừng có ôm mãi."
Tiểu Đào vâng lời, nhưng cũng không lập tức đặt xuống, đây là đứa con mà cô liều mạng mới sinh được, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
"Mẹ, con thấy đỡ nhiều rồi, mẹ đừng quá mệt, trong nhà có việc gì không sao mẹ cứ để đó, con ngày kia, không, ngày mai con sẽ..."
Bà lão họ Trần: "Được, mẹ cũng không phải loại người hành hạ con dâu, con đây là vừa từ quỷ môn quan về, phải tẩm bổ một thời gian mới được, hiện giờ cũng không có việc gì mấy, con nghỉ ngơi nhiều đi, dưỡng sức mới là quan trọng."
Thời buổi này, phụ nữ sinh con, nhà có điều kiện thì ở cữ được mười ngày nửa tháng, ở cữ đủ tháng thì không mấy người dám nghĩ, ở thôn quê thì phần lớn đều là dưỡng mấy ngày rồi cũng lại xuống đồng làm chút việc lặt vặt.
Vùng thôn Ngưu La này cũng còn có chút tình người, hiện tại lại đang là mùa đông, vừa khéo cũng chẳng có việc gì để làm, Tiểu Đào lại hao tổn sức quá nhiều, mê man hết hai ngày mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại thì cũng không ai nỡ để cô nằm.
Mấy ngày liền trôi qua, bà lão họ Trần một mình chăm sóc ba người, tự thấy dính phải xui xẻo, không có ý tứ cũng chẳng còn mặt mũi nào đến nhà trên để tạ tội.
Nếu không nhờ hàng xóm thỉnh thoảng giúp múc nước gì đó, một mình bà lão họ Trần chắc đã mệt nhoài rồi.
"Mẹ, hay là, con đi xin lỗi cô bà đi? Thiên Minh nó cũng chỉ là nhất thời tình thế cấp bách..." Nói đến đây, Tiểu Đào dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cô bà là trưởng bối, vốn dĩ rất hiểu chuyện, sẽ không tính toán với chúng ta đâu."
Bà mẹ chồng coi cháu ruột như bảo bối, Tiểu Đào cũng biết, nếu cháu ruột mà bị đuổi ra khỏi nhà, vậy thì cô còn mặt mũi nào đối diện với mẹ chồng, đối diện với người chồng ở bộ đội nhưng không thể về nhà nữa.
Bà lão họ Trần nghe xong, không đồng ý nhíu mày: "Đừng, thân thể con thế này, ra khỏi nhà thôi đã là giỏi rồi." Bà đỡ đều nói, lần này a, tổn hại đến cả căn cơ, cho dù ở cữ xong, cũng phải tẩm bổ ba năm năm mới hồi phục lại được.
"Hơn nữa, con vừa đi, chẳng phải là thành uy hiếp sao."
"Cái gì? Không có a, mẹ, con sao lại uy hiếp cô bà chứ." Tiểu Đào vội vàng lắc đầu, cô nào dám có cái ý nghĩ đó.
Bà lão họ Trần: "Con kéo thân thể ốm yếu đến cầu xin, con nói cô bà sẽ chấp nhận hay không? Thế chẳng phải là uy hiếp sao."
Tiểu Đào nghe xong, cũng lập tức hiểu ra, trên mặt thoáng nét khó xử, chuyện này, vốn dĩ là nhà họ không đúng, giờ trong thôn mọi người chắc chắn đều đang ở sau lưng mắng mỏ, nếu như còn để cho người ta cảm thấy cô đi uy hiếp cô bà, thì cả cái nhà này thật sự không còn cách nào tiếp tục ở trong thôn được nữa.
"Mẹ, vậy thì..." Tiểu Đào sốt ruột, lẽ nào thật sự muốn đuổi cháu trai ra khỏi nhà?
Cháu trai mới có mấy tuổi thôi, từ khi cô về làm dâu đã một tay nuôi nấng, đâu phải là một đứa trẻ có ý đồ xấu.
Hơn nữa, mới có như thế, thật sự muốn đuổi người đi, vậy thì làm sao mà sống được.
"Không sao, con đừng lo lắng, mẹ nghĩ cách, mẹ đến mai bắt đầu đến trong thôn xin mọi người..."
Đang nói chuyện thì trong sân có tiếng người đến gõ cửa.
Bà lão họ Trần nghe thấy, vội vỗ tay Tiểu Đào bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe, rồi vén rèm lên đi ra.
"Cô cả tới, tới rồi, vào nhà trong ngồi."
Người tới họ Trần, ở ngay sát vách nhà bà lão họ Trần, tuổi tác chưa đến bốn mươi, nhưng vai vế lại cao hơn bà lão họ Trần.
"Tôi không vào đâu, nhà làm được ít bánh tam hợp mặt, đưa mấy cái sang cho nhà bà ăn." Nói rồi, đưa cái giỏ trúc nhỏ trong tay cho bà lão họ Trần.
Bà lão họ Trần nói cảm ơn rồi nhận lấy, nhưng cũng không vội lấy ra, kéo tay cô cả họ Trần, hỏi.
"Cô cả, cô bà vẫn khỏe chứ?"
"Cô bà ăn uống thế nào?"
Trong phòng, Trần Thiên Minh và Tiểu Đào đều đang nghe động tĩnh trong sân.
Mấy ngày nay, bà lão họ Trần hễ thấy hàng xóm, thì hỏi nhiều nhất cũng là hai câu này.
Cô cả họ Trần khẽ thở dài, nói: "Mấy ngày nay tôi cũng không qua thăm cô bà, nhưng nghe Trần Nhụy nói lại thì cô bà ăn uống vẫn tốt."
Nhưng mà sao được, mặt mũi dòng họ Trần a, đều sắp không chịu nổi nữa rồi, trừ mấy người thường ngày đến đi với cô bà, những người khác nào có mặt mũi mà đến trước mặt cô bà.
Bà lão họ Trần cũng nghe ra ý trong đó, trên mặt đầy vẻ áy náy: "Cô cả, đều tại..."
"Thôi, bà đừng nói với tôi cái đó nữa. Giỏ trúc tôi cũng không vội, bà không mang trả lại là được." Nói xong, cô cả họ Trần lại cất giọng hỏi thăm Tiểu Đào trong phòng, hỏi vài câu, rồi quay người rời đi.
Còn về Trần Thiên Minh, thì hỏi cũng không thèm hỏi một câu, cứ như không có người này vậy.
Bà lão họ Trần ôm giỏ trúc đứng ở trong sân, trong lòng thực không thoải mái.
Đến ngày mùng bảy.
Trần Đại Liễu đến cửa.
Bà lão họ Trần vừa thấy thôn trưởng đến, hơn nữa trên mặt không chút tươi cười, trong lòng thịch một tiếng, đến rồi.
"Thôn trưởng, mời ngồi, mời ngồi." Bà lão họ Trần vội vàng bê ghế cho Trần Đại Liễu.
Trần Đại Liễu ngồi xuống, vừa thấy bà lão họ Trần đã ngoài sáu mươi, lại đi bê ghế cho mình, còn bản thân thì đứng ở một bên lo lắng nắm ống tay áo, vẻ mặt thấp thỏm, không khỏi dịu bớt vẻ mặt đi một chút.
"Bà đừng đứng, ngồi xuống đi."
"A a, được, được." Bà lão họ Trần ngồi xuống, cố gắng dịch người về phía Trần Đại Liễu một chút, sốt ruột hỏi: "Thôn trưởng, cô bà bên đó thế nào rồi? Ăn uống có tốt không, ngủ có ngon giấc không?"
"Cô bà bên đó, hôm nay tôi còn chưa qua, nhưng hôm qua tôi có đến thăm, cô bà vừa hay đang cho Tiểu Hắc ăn, nên tôi cũng không làm phiền."
Bà lão họ Trần nghe vậy gật đầu, vẻ lo lắng trên mặt bớt đi một ít, thật sự mà làm cô bà tức giận xảy ra chuyện gì thì nhà bà chính là tội nhân lớn.
"Đã qua mấy ngày rồi, bên phía nhà bà, có cái ý định gì chưa?" Bà lão họ Trần dù là tuổi tác hay vai vế đều lớn hơn Trần Đại Liễu, nói đến thì Trần Đại Liễu còn phải gọi bà lão họ Trần một tiếng là chị cả nữa đấy.
Đến, cuối cùng vẫn là đến.
Từ khi thôn trưởng bước vào cửa, tim bà lão họ Trần luôn treo lơ lửng, đến giờ nghe ông ấy hỏi vậy thì bỗng thấy như trút được gánh nặng, nên đến cuối cùng vẫn là đến.
Cũng may là đích thân thôn trưởng đến đây, nếu như cùng tộc trưởng đến thì thật sự là không có đường sống nữa rồi.
- Tôi đến rồi, đến rồi...
Tôi còn ngâm đã hơn nửa ngày.
Thật thảm. . .
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận