Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 486: Công báo tư thù (length: 8075)

"Cô nãi nãi, ta..." Trần Đại Liễu đầy vẻ áy náy cúi đầu xuống.
Bạch Hi thấy Trần Đại Liễu áy náy đầy mặt, khẽ thở dài một tiếng, an ủi nói: "Ta cũng biết ngươi làm vậy là vì cả thôn, nhưng cơm phải ăn từng miếng một, năm nay không được thì thôi, cứ để mọi người nhẹ nhõm chút, đón một năm thảnh thơi, dù có nóng ruột cũng phải có kế hoạch."
"Dạ!" Trần Đại Liễu ngoan ngoãn đáp lời.
Trần Đại Liễu vừa đi, Tiểu Hắc mới ngẩng đầu lên: "Hống hống ~" Chủ nhân, ta cảm thấy, thực ra là ngài lười làm đó?
Trong thôn nếu thực sự muốn trồng nho thì cũng không phải không được, nhiều người như vậy, muốn làm đất thì cứ tranh thủ đẩy nhanh tốc độ thay nhau ra quân, ba năm ngày là có thể làm được mấy mẫu.
Bạch Hi nghe vậy, liếc xéo Tiểu Hắc: "Nhiều chuyện!"
Trồng hai mươi mẫu nho, Hoàng hương trưởng đã lẩm bẩm tới giờ, nếu làm thêm vài mẫu nhà kính thì không biết hắn sẽ giở chứng thành cái dạng gì nữa, mấu chốt là nó chưa chắc đã bán chạy.
Mọi người cũng không ngốc, thời buổi này, ai cũng ăn no mặc ấm, nhà nào có tiền rảnh rỗi cũng sẽ phải chi tiêu tằn tiện, trừ khi đặc biệt muốn ăn, chứ không thì sao không mua hoa quả khác rẻ hơn, dù sao cũng là ăn mà thôi.
Buổi trưa, Trần Chiêu Đệ nấu cơm cho Bạch Hi, đập một quả trứng, đầu tiên là sững người, rồi lại đập thêm một quả, vẫn sững người.
"Cô nãi nãi, hỏng rồi, là trứng hai lòng đỏ kìa."
Bạch Hi đang đọc sách cho có lệ chờ cơm, nàng đang cân nhắc xem năm sau nên làm gì cho thôn, chợt Trần Chiêu Đệ bưng bát lớn chạy đến, hưng phấn nói, nàng liếc qua rồi gật đầu: "Ta biết rồi."
"Cô nãi nãi, hôm nay con nhặt bốn quả trứng gà, quả nào cũng hai lòng đỏ."
"Thế thì hiếm thấy đấy." Bạch Hi cười nói: "Nhưng cũng không lạ, chắc con toàn chọn quả to mà nhặt, trứng to thì dễ hai lòng đỏ."
Nghe vậy, Trần Chiêu Đệ tỏ vẻ kiểu "cô nãi nãi lợi hại thật, cái gì cũng đoán ra".
"Nhưng cô nãi nãi, con cũng không có kén chọn lắm, gần đây trứng gà toàn quả to, nhìn kiểu gì cũng đoán trong đó toàn hai lòng đỏ."
Bạch Hi cười: "Chắc dạo này nuôi tốt, gà vịt ăn uống phong phú đủ chất, nên mới khỏe mạnh, dễ sinh trứng hai lòng đỏ."
Trần Chiêu Đệ liên tục vâng dạ.
Cũng là trứng gà, nhưng trứng hai lòng đỏ chắc chắn được yêu thích hơn trứng một lòng đỏ, mọi người đều cảm thấy trứng hai lòng đỏ dinh dưỡng hơn, tốt cho sức khỏe hơn.
Lúc này, nếu ai ăn được một quả trứng hai lòng đỏ, thì còn gì bằng, có thể khiến người ta vui cả hai ngày, cảm giác chẳng khác nào nhặt được của rơi.
Bạch Hi tuy không có cảm xúc gì, nhưng vui khi thấy mọi người vui.
"Ta nhớ bây giờ trại chăn nuôi do Trần Đại Mộc quản lý đúng không? Nuôi không tệ đó, thưởng cho mỗi người ở trại chăn nuôi mười quả trứng gà mười quả trứng vịt."
Đừng nhìn Ngưu La thôn bây giờ nhà nào cũng có một chút của cải, trứng gà trứng vịt muốn mua lúc nào mà chẳng được, nhưng tự mua là phải bỏ tiền, chủ yếu là đây là phần thưởng của cô nãi nãi, phần thưởng cho trại chăn nuôi, khen ngợi họ làm việc cẩn thận, làm việc hết mình, ý nghĩa khác hoàn toàn.
Trần Chiêu Đệ không cần nghĩ cũng biết, bên trại chăn nuôi mà biết chuyện này thì nhất định sẽ mừng rỡ.
"Dạ. Cô nãi nãi, vậy con lát nữa sẽ nói với họ, khi nhặt trứng gà thì để ý những quả nào to hơn các quả khác gấp đôi, trong đó chắc chắn là hai lòng đỏ, những quả này không dùng ấp gà vịt con thì đừng để phí."
Bạch Hi khựng lại một chút, sau đó liền bật cười, khen Trần Chiêu Đệ mấy câu.
Trứng hai lòng đỏ cũng ấp ra gà con được, nhưng trong một trăm quả, đoán chừng không được ba bốn quả.
Thứ nhất, nếu cả hai lòng đỏ của trứng hai lòng đỏ đều thụ tinh thì có thể ấp ra hai con gà con, còn nếu chỉ có một lòng đỏ thụ tinh thì cũng chỉ ấp ra được một con, đây còn là điều kiện tiên quyết.
Thứ hai, trứng hai lòng đỏ cũng chỉ to hơn trứng một lòng đỏ bình thường một hai vòng, mà một hai vòng này thì chẳng đáng là bao, chút không gian này muốn chứa hai phôi gà thì vị trí mà mỗi phôi gà chiếm được ít hơn so với trứng bình thường nhiều.
Không gian nhỏ, dinh dưỡng và dưỡng khí bên trong không đủ cũng là một chuyện, đợi đến lúc gà con mổ vỏ thì chúng sẽ suy yếu vì thiếu dinh dưỡng, cũng chẳng còn sức để phá vỏ.
Huống chi, gà con mổ vỏ cần phải liên tục điều chỉnh vị trí và thay đổi tư thế cơ thể để thay đổi góc độ mổ vỏ. Nếu vỏ trứng có hai con gà con, mà chúng lại phát triển đầy đủ thì sẽ chèn kín cả vỏ trứng, muốn động đậy cũng khó, làm gì có không gian để chúng xoay trở góc độ mà mổ vỏ để chui ra.
Thời gian dài, dưỡng khí hết sạch, đừng nói là sinh ra hai con gà con, mà ngay cả sinh ra một con cũng là quá sức rồi.
Thời buổi này, người ta cũng không có nghiên cứu chuyên sâu về chuyện này, nhưng qua kinh nghiệm được truyền lại từ đời này sang đời khác thì nông dân đều biết trứng hai lòng đỏ khó ấp ra gà con, vịt con.
Nếu không biết thì thôi, chứ một khi đã biết rồi thì nhất định sẽ chọn những quả này để ăn, khỏi lãng phí không ấp ra trứng được.
Trần Chiêu Đệ bưng trứng về phòng bếp, lẩm bẩm tự nói: "Nếu có cách gì phân biệt được trứng nào hai lòng đỏ, trứng nào một lòng đỏ thì tốt biết bao."
Nàng chỉ nói miệng vậy thôi, nhưng Bạch Hi lại vô thức nhìn về phía Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc bị Bạch Hi nhìn đến có chút run rẩy: "Hống hống ~" Chủ nhân nhìn ta kiểu gì thế?
Bạch Hi cười: "Lát nữa ngươi đến trại chăn nuôi, giúp họ chọn hết trứng gà và trứng vịt hai lòng đỏ ra."
Trần Chiêu Đệ đập bốn quả trứng gà ra, quả nào cũng hai lòng đỏ, xem ra ở trại chăn nuôi cũng không ít.
Tiểu Hắc vừa há miệng định nói gì thì Bạch Hi nói: "Cấm cò kè mặc cả!"
Tiểu Hắc đành gật đầu, nó nghi ngờ, chủ nhân đang tư thù báo oán đó.
Bạch Hi ăn cơm xong thì Tiểu Hắc theo Trần Chiêu Đệ đi.
Biết Tiểu Hắc có cách giúp phân biệt được trứng nào hai lòng đỏ, Trần Chiêu Đệ vui vẻ ra mặt, trên đường khen Tiểu Hắc hết lời, khiến Tiểu Hắc vốn đang hơi phiền muộn thoáng chốc đã vui vẻ trở lại.
Nó rắm thối nghĩ thầm xem, Tiểu Hắc ta đây đúng là quan trọng như thế!
Thế là ba ngày liên tiếp, Tiểu Hắc đều ở ngay cửa ra vào nơi để trứng gà, trứng vịt của trại chăn nuôi, nó nửa ngồi trên một cái chiếu rơm Trần Đại Mộc đặc biệt trải cho, Trần Đại Mộc và những người khác bưng khay trứng gà trứng vịt đã sắp xếp xong tới.
Đương nhiên, đây đều là những quả trứng mà họ đã chọn ra, cảm thấy có đến sáu bảy phần là trứng hai lòng đỏ, sau đó Tiểu Hắc sẽ nhẹ nhàng liếc một cái, nhấc chân lên, chỉ ra những quả trứng nào không phải hai lòng đỏ.
"Ơ, quả to như vậy mà lại không phải hai lòng đỏ à."
"Xem đi, xem đi, ta đã nói quả này mà."
"Một loạt năm mươi quả mà có đến một nửa là hai lòng đỏ rồi đấy."
Trần Đại Liễu sau khi biết chuyện liền đến phòng tài vụ cùng Vương Lôi và những người khác thương lượng, bán riêng trứng gà và trứng vịt hai lòng đỏ do Tiểu Hắc chọn ra với giá đắt hơn trứng một lòng đỏ một hào một cân.
Người đến thu mua còn không tin, ngươi nói là trứng hai lòng đỏ thì là trứng hai lòng đỏ chắc, sợ là muốn kiếm cớ tăng giá chứ gì.
Trần Đại Liễu thẳng thắn bê ra một hộp trứng, hùng hồn nói: "Đây, ngươi đập, ngươi chọn mấy quả đập thử, nếu có một quả không phải hai lòng đỏ thì ta cho không ngươi cả hộp năm mươi quả trứng gà này."
(Trời mưa rồi. Thực ra ta thích nghe tiếng mưa rơi, có bạn nhỏ hỏi có group bạn đọc không, trước đây có một group QQ rồi, nhưng không tính thêm người nữa, đang lưỡng lự có nên lập group Wechat không, mà ta lại sợ các ngươi vào nhóm giục ta viết. Hắc hắc~) (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận