Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 94: Hắn liền nói xin lỗi tư cách đều không có (length: 8502)

Tô Diệc Tinh cùng ba ba trịnh trọng đem vỏ trứng của tiểu Dạ Dạ vùi vào trong đất, giọng nói non nớt của Tinh Tinh vẫn không nhịn được dặn dò:
"Tiểu Dạ Dạ nếu như tha thứ cho ba ta, thì phải lớn lên thật tốt, nở hoa thật đẹp, nhất định phải nói cho Tinh Tinh nha."
Ba của Tinh Tinh thở dài một hơi thật sâu, Hạ Mộc không nhịn được ghé vào tai hắn nói nhỏ:
"Đồ quỷ, ngoại trừ tranh tài, chuyện gì cũng không làm được, nếu không có ta thu xếp tàn cuộc, ngươi căn bản sẽ không giải quyết nổi."
Ba của Tinh Tinh như cún con xoa xoa vai Hạ Mộc, nhỏ giọng đáp lời:
"Vâng vâng vâng, ta không có Mộc Mộc không được!"
Cố Vũ Ninh vẫn chưa biết tiểu Dạ Dạ đã bị chôn vào trong đất.
Giờ phút này hắn vừa tắm xong, cuộn tròn trên giường mẹ được mẹ ôm ấp.
Lâm Chỉ Khê đang nhỏ giọng dặn dò Cố Vũ Ninh:
"Hôm nay mẹ có chút việc bận, ngày mai Ninh Ninh tan học mẹ nhất định sẽ đến trường đón Ninh Ninh.
Ngày mai mẹ định dẫn Ninh Ninh đi mua đồ chơi để tặng bạn bè cho lần tới, Ninh Ninh có thể suy nghĩ trước, muốn tặng gì cho các bạn."
Cố Vũ Ninh cười ngọt ngào gật đầu trong lòng mẹ, Cố Uyên ở cửa nhíu mày.
Cứ mỗi khi Lâm Chỉ Khê dỗ Cố Vũ Ninh ngủ, anh luôn có cảm giác như bị nàng bỏ quên.
Đèn ngủ nhỏ dạo gần đây còn tranh giành với anh, Cố Uyên bất đắc dĩ quay người, vừa về thư phòng, điện thoại di động vang lên, Cố Uyên bắt máy, giọng của Tống lão gia tử truyền tới:
"Cố Uyên, chuyện khuê nữ ta làm hồ đồ ta đều biết cả, cậu yên tâm, ta tuy cưng chiều nó, nhưng ta phân rõ phải trái, ta đang dẫn nó đến nhà cậu để tạ lỗi đây, không biết có tiện không?"
Cố Uyên chỉ lạnh lùng nói một tiếng "Đến đi" rồi cúp điện thoại.
Chuyện đến nước này, hắn lại muốn xem thử bộ dạng khi Tống Mộng Từ lúc nào cũng hống hách, phải cúi đầu xin lỗi sẽ thế nào.
Vốn muốn đi báo cho Lâm Chỉ Khê, nhưng có vài lời không tiện nói trước mặt Ninh Ninh.
Cố Uyên ngồi trong thư phòng cầm điện thoại lên nhắn một tin Wechat cho Lâm Chỉ Khê:
"Nàng muốn xem Tống Mộng Từ ở trước mặt xin lỗi nàng không?"
Lâm Chỉ Khê vội vàng dỗ Ninh Ninh ngủ xong, màn hình điện thoại sáng lên, nhìn thấy Wechat của Cố Uyên liền cười hì hì đáp lại:
"Rõ ràng là cùng ở một nhà, sao có cảm giác hơi lén lút vậy?
Xin lỗi công khai trên mạng là được rồi, ta cũng không cần nàng ở trước mặt ta xin lỗi, cả đời này ta cũng không muốn gặp lại mặt bọn họ."
Cố Uyên nhận được tin nhắn của Lâm Chỉ Khê, hơi bật cười, Lâm Chỉ Khê cố tình dùng từ bọn họ, Cố Uyên đã hiểu ý. Đưa tay trả lời:
"Chút nữa sẽ có khách đến nhà, có vài việc cần giải quyết.
Anh sẽ bảo họ cố gắng giữ im lặng, em cứ ở trong phòng với Ninh Ninh là được."
Không lâu sau khi Lâm Chỉ Khê nhận được tin của Cố Uyên, Cố Uyên liền mở cửa lớn.
Tống lão gia tử còn chưa kịp mở miệng, Cố Uyên đã đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều:
"Xin lỗi, làm phiền giữ im lặng, vợ con đều đang ngủ, ta dẫn các người đến thư phòng. Bước chân cố gắng nhẹ một chút."
Cố Uyên nói xong, Tống lão gia tử luống cuống bước đi, trong miệng không dám phát ra tiếng động nào.
Tống Mộng Từ và Tư Thừa Trạch đều bị vệ sĩ giữ lại, bất đắc dĩ bị kéo vào thư phòng.
Bảo mẫu nhìn thấy tình cảnh này thì ngơ ngác, thở mạnh cũng không dám.
Cố Uyên đóng cửa thư phòng lại, lúc này mới dám lớn tiếng hơn, nhìn dáng vẻ của Tống Mộng Từ và Tư Thừa Trạch, vẻ mặt đầy trào phúng:
"Nói cái gì mà xin lỗi? Bọn họ hình như không tình nguyện lắm?"
Tống lão gia tử vội vàng liếc mắt ra hiệu với vệ sĩ, để họ buông tay ra, cố làm ra vẻ hòa khí:
"Tình nguyện! Sao lại không tình nguyện?
Khuê nữ của ta, bị nuông chiều hư, mắt nhìn còn không tốt, bị cái thứ này lừa, gây ra họa lớn, khiến cậu và phu nhân nhà cậu bị tổn thương.
Chuyện này ta vừa biết, vội vàng dẫn chúng nó đến đây. Không biết có thể mời phu nhân nhà cậu ra không?"
Cố Uyên cười lạnh:
"Xin lỗi, nói với tôi là được rồi, không cần thiết để nàng đối diện với cái cảnh buồn nôn này."
Cố Uyên nói chuyện không chút khách khí, căn bản không có ý định nể mặt Tống lão gia tử.
Sắc mặt Tống lão gia tử cứng đờ, chưa từng nhận loại đối đãi lạnh nhạt này, dù trong lòng nghiến răng, nhưng chuyện này vốn dĩ là họ sai, ông ta không thể không nhịn. Lập tức mặt mày nghiêm nghị nhìn Tống Mộng Từ:
"Ngẩn người ra đó làm gì? Mau xin lỗi Cố Uyên đi, cái bài phỏng vấn nói năng lung tung của cô ta, tôi đã cho người gỡ xuống rồi, cô đúng là không cho tôi bớt lo mà."
Tống Mộng Từ cảm thấy bị sỉ nhục, nàng không muốn cúi đầu trước mặt Cố Uyên.
Nhưng giọng Tống lão gia tử quá mức uy nghiêm, trên mặt nàng lại vừa bị ăn một cái tát quá mạnh, hiện giờ mặt còn nóng rát, sợ lại bị đánh, chỉ có thể hơi cúi đầu, miễn cưỡng nói một câu:
"Xin lỗi, là tôi không tìm hiểu rõ sự thật đã phát ngôn bừa bãi."
Cố Uyên vẫn trào phúng nhìn Tống Mộng Từ, đột nhiên anh hiểu ra, vì sao Lâm Chỉ Khê không muốn gặp lại nàng.
Dù Tống Mộng Từ đang xin lỗi, nhưng trong mắt vẫn bùng lên ngọn lửa thù hận, nàng cúi đầu chẳng qua là bị ép buộc bất đắc dĩ, chứ không hề xuất phát từ đáy lòng.
Lâm Chỉ Khê khẳng định đã liệu trước nàng sẽ không hối cải.
Tống lão gia tử nhìn Tống Mộng Từ xin lỗi, liếc mắt nhìn Tư Thừa Trạch, Tư Thừa Trạch cũng cúi đầu chuẩn bị lên tiếng.
Không ngờ, Cố Uyên lại giành trước:
"Hắn thì không cần, hắn ngay cả tư cách nói xin lỗi cũng không có."
Tư Thừa Trạch bị chặn họng không nói được gì. Tống lão gia tử vội vàng giả bộ làm người hòa giải:
"Cậu xem lời xin lỗi cũng nói rồi, nể mặt tôi, chuyện này đến đây thôi vậy.
Hai nhà mình quan hệ hợp tác đã lâu như vậy, đừng để mất hòa khí."
Cố Uyên nhẹ nhàng mím môi, mặt lộ vẻ khinh thường:
"Tôi chỉ đồng ý để các người đến nhà xin lỗi, chứ không nói là các người xin lỗi thì tôi nhất định sẽ chấp nhận. Đừng có đạo đức bắt cóc tôi, tôi không mắc chiêu đó đâu.
Còn về chuyện làm ăn, thử một chút lực lượng mới nổi lên xem sao, cũng coi như là một sự đột phá không nhỏ đấy chứ."
Tống lão gia tử trong lòng hốt hoảng, giọng nói cũng cao lên vài phần:
"Là trưởng bối, tôi không thể không nhắc nhở cậu, làm ăn quan trọng nhất chính là sự ổn định."
Cố Uyên cười khẽ:
"Miệng thì nói xin lỗi, há miệng ngậm miệng đều là chuyện làm ăn.
Ổn định sao? Tống lão gia tử có thể suy nghĩ thử xem, tôi từ trước đến nay, cái gì mới được coi là ổn định.
Những thứ mà tôi phải vất vả lắm mới có được, lại có người muốn phá hoại, lẽ nào tôi sẽ ngồi chờ chết?
Các ông có công phu này, chi bằng mau đăng lời xin lỗi của các ông lên công khai, bày trò giả mù sa mưa trước mặt tôi, thật không cần thiết."
Tống lão gia tử chạm phải một cái mũi xám, chợt phát hiện Cố Uyên chính là một tảng đá sắt không lay chuyển, thở dài một tiếng:
"Đã như vậy, tôi cũng không nói nhiều, cậu yên tâm, những gì phải giao chúng tôi nhất định sẽ giao.
Nhưng tôi cũng mong chuyện xấu của nhà chúng tôi đừng tiếp tục bị phơi bày ra ngoài.
Chuyện làm ăn thì tạm không bàn, nếu cậu có thể xóa đoạn ghi âm làm cho nhà chúng tôi mất mặt kia, tôi vô cùng cảm kích."
Tống lão gia tử nói xong, thở dài dẫn người rời đi.
Cố Uyên đưa tay mở Microblogging, đẩy đoạn ghi âm kia lên đầu.
Bảo mẫu nhìn khách đã đi, chuẩn bị đến dọn dẹp thư phòng, Cố Uyên khẽ nhíu mày:
"Đã muộn thế này rồi còn làm phiền cô thực sự ngại quá, nếu được thì có thể khử độc ở thư phòng không? Có người đáng ghét đến đây, tôi thấy ghê."
Bảo mẫu liên tục gật đầu, Cố Uyên lúc này mới trở lại phòng ngủ.
Lâm Chỉ Khê đã để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ, Ninh Ninh đã ngủ say, Lâm Chỉ Khê cuộn tròn bên cạnh, cảm giác ấm áp ập vào mặt.
Lâm Chỉ Khê ngước mắt thấy Cố Uyên, tò mò hỏi:
"Vừa rồi ai đến nhà vậy? Anh giải quyết chuyện gì thế?"
Cố Uyên đưa tay ôm lấy Cố Vũ Ninh, chuẩn bị giao bé cho bảo mẫu, giọng nói cũng dịu dàng:
"Không có gì, anh chỉ tiện tay giúp em cản hết mấy kẻ đáng ghét ra ngoài thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận