Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 323: Con của hắn căn bản cũng không phải là nhà ấm bên trong kiều hoa (length: 8298)

Mấy đứa nhóc nhìn Tô Diệc Tinh đến đây, đứa kéo đứa đẩy, giả vờ im lặng không nói, cứ tưởng Tô Diệc Tinh muốn gây sự, liền ưỡn ngực lên, ra vẻ bọn ta đông người, xem ngươi dám làm gì không!
Tô Diệc Tinh đi đến bên cạnh chúng, chu cái miệng nhỏ, vẻ bất mãn liền tuôn ra:
"Các ngươi mà lớn tiếng hơn chút nữa thì cả thế giới đều nghe thấy đấy! Các ngươi có cần loa không? Chú đạo diễn của ta có mấy cái loa lớn đó! Ta cho các ngươi mượn không?"
Mấy đứa nhóc lập tức ngơ ngác, nhao nhao đáp:
"Đừng tưởng mẹ ngươi là minh tinh thì bọn ta sợ ngươi!"
"Đúng đấy, chẳng qua là biết kể chuyện thôi mà, có gì ghê gớm!"
"Còn chú đạo diễn, quen biết đạo diễn thì hay ho gì chứ, ai thèm cái loa rách của ngươi!"
Tô Diệc Tinh bất đắc dĩ liếc mấy đứa nhóc, ra vẻ đầy quyền lực, rồi lại nói lớn:
"Mẹ ta là minh tinh thì sao? Tự mình làm ra mà nuôi sống bản thân thì ai cũng đáng được tôn trọng! Các ngươi lớn hơn ta mà còn không hiểu chuyện à?
Nói cho các ngươi biết, ta không chỉ quen chú đạo diễn mà ta còn có một chú nữa, chú ấy là Lang Vương, Lang Vương các ngươi biết không?
Siêu cấp lợi hại! Ngao một ngụm là có thể ăn hết cả lũ các ngươi!"
Tô Diệc Tinh cố tỏ ra vẻ hung dữ khi nhắc đến Lang Vương, mấy đứa nhóc đối diện rõ ràng có chút sợ, nhất thời bị khí thế của Tô Diệc Tinh trấn áp, có đứa nhát gan còn bỏ chạy.
Mấy đứa còn lại thấy có người chạy, cũng không trụ nổi.
Chủ yếu là tiếng ngao vừa rồi của Tô Diệc Tinh quá lớn, ai nấy trong tai đều ong ong, cảm giác như nó thật sự muốn ăn thịt người vậy, chốc lát sau chúng cũng kéo nhau chạy mất.
Tô Diệc Tinh thấy mấy đứa nhóc nói năng khó nghe đều bị mình dọa chạy, hài lòng khoanh tay sau lưng, nghênh ngang trở về lớp, trong lòng vui như mở hội nghĩ, có chú Cố Uyên thật là tốt, chỉ cần dọa ra cái tên chú Cố Uyên, người lợi hại hơn nữa cũng phải sợ!
Tô Diệc Tinh cảm thấy mình oai phong vô cùng, Đậu Đậu lại chẳng vui vẻ gì ở nhà trẻ.
Ninh Ninh hôm nay lại không đến học, dạo gần đây Ninh Ninh hay trốn học quá, Đậu Đậu cảm thấy sắp chẳng gặp được hắn nữa rồi, đến lúc tan học vẫn còn thở dài.
Cô giữ trẻ đưa nó đến võ đường Taekwondo, nó uể oải thay đồ, lừ đừ đi vào lớp, cúi gằm mặt, không có chút hứng thú nào.
Nhưng không ngờ, đột nhiên có người nhảy ra trước mặt nó, cười toe toét chào hỏi:
"Đậu Đậu, Ninh Ninh đến rồi này, mẹ cho ta đi học luôn! Ninh Ninh cũng muốn học Taekwondo! Đậu Đậu sau này không cần phải làm kỵ sĩ nhỏ cho Ninh Ninh nữa, Ninh Ninh muốn tự bảo vệ mình, cũng muốn bảo vệ người bên cạnh!"
Đậu Đậu lập tức ngạc nhiên vui vẻ trở lại.
Tô Văn Kỳ hôm nay đến đón Tinh Tinh như thường lệ, hỏi Tinh Tinh có nghịch ngợm không, Tinh Tinh nghiêng đầu một cái, khẽ thở dài:
"Bây giờ biết Tinh Tinh nhiều người quá, Tinh Tinh lại còn đóng quảng cáo, Mộc Mộc lại là minh tinh, nên bắt đầu có người kiếm chuyện với Tinh Tinh rồi!
Bọn họ giả vờ thì thầm rồi nói lời khó nghe, cố tình để Tinh Tinh nghe thấy đấy! Chắc là ghen tị với Tinh Tinh thôi, dù sao thì Tinh Tinh vừa thông minh vừa đáng yêu mà lại còn gặp may nữa chứ!"
Tô Văn Kỳ lập tức có chút lo lắng, nhíu mày:
"Tinh Tinh bị bắt nạt ở nhà trẻ à? Tinh Tinh có nói với cô giáo không? Đứa nào ở lớp nào mà không có phép tắc vậy?"
Tô Diệc Tinh ngồi trên xe cười đểu:
"Không bị bắt nạt đâu, con trai mà, có chuyện gì đều phải tự xử lý xem sao chứ, sao có thể cứ đi mách cô giáo được?
Với cả, có chú Cố Uyên bảo kê cho Tinh Tinh rồi, Tinh Tinh cãi nhau với bọn chúng, còn làm chúng tức muốn khóc luôn đó!
Bọn chúng hỏi Tinh Tinh có mẹ là minh tinh thì có gì ghê gớm, Tinh Tinh liền nói Tinh Tinh không chỉ có mẹ là minh tinh mà còn có cả chú Lang Vương nữa cơ!
Nói chung là Tinh Tinh không giận, mà bọn chúng hình như lại tức lắm, Tinh Tinh làm bọn chúng tức quá nên chạy hết rồi!"
Tô Văn Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mình đúng là lo lắng hão, con trai anh căn bản không phải là một bông hoa kiều diễm trong nhà kính, con trai anh rõ ràng là một con cự long sinh trưởng hoang dã, rắn chắc mới phải.
Chỉ là, khi Tinh Tinh gặp khó khăn, cái tên được lôi ra dọa người không phải là ba, mà là chú Cố Uyên, điều này khiến Tô Văn Kỳ trong lòng có chút thất vọng.
Nhưng hễ nghĩ đến việc mình đã "chế tác" ra được Tinh Tinh.
Lại không nhịn được mà tự động viên, cảm thấy chỉ cần đêm nay đưa sợi dây chuyền hình Tinh Tinh cho con, vị thế của mình sẽ thay đổi ngay tức khắc!
Tô Văn Kỳ tràn đầy mong đợi đưa Tinh Tinh về nhà, sau khi cơm nước xong xuôi thì cho con đi tắm.
Có lẽ vì hôm nay Tinh Tinh tự mình dùng sức mạnh của mình đánh lui địch, nó cảm thấy bản thân đã trở nên mạnh mẽ hơn, nên tâm trạng rất tốt.
Không chỉ chủ động đánh răng, còn không nhịn được mà hát lớn:
"Răng nhỏ này, tay cầm đây, mở ra miệng ta, bàn chải xe lửa xuất phát, xịch xịch xịch ô ô ô!"
Tinh Tinh hát rất vui, Tô Văn Kỳ cảm giác như tai mình nổ tung, giống như bị thương nặng, vội vàng ngăn lại:
"Tinh Tinh, đánh răng không được hát, bọt trong miệng toàn rơi ra ngoài hết kìa!"
Tinh Tinh đang hát cao hứng, đã hứng lên thì ai cản được, nó cố ý đến gần Tô Văn Kỳ, còn lớn tiếng hơn mấy phần, hét vào mặt Tô Văn Kỳ một câu:
"Xịch xịch xịch ô ô ô!"
Hét xong còn tiện tay đưa bàn chải đánh răng của Tô Văn Kỳ cho anh, ra hiệu anh đánh cùng!
Tô Văn Kỳ mặt đầy đau khổ, Tinh Tinh hát vốn dĩ đã như quỷ khóc sói gào rồi, huống chi nó còn chủ động tăng âm lượng.
Tô Văn Kỳ bị tâm lý phản kháng của Tinh Tinh kích thích thành công, anh cảm thấy mình không thể nhẫn nhịn chịu đựng được nữa, phải dùng ma thuật đánh bại ma thuật.
Tô Văn Kỳ nhét bàn chải đánh răng vào miệng, vừa đánh răng vừa phản công lại Tô Diệc Tinh, gào lớn hơn cả con, hai người hát đối nhau một trận, không ai chịu thua ai!
Hạ Mộc về đến nhà đã thấy cảnh này, cảm giác màng nhĩ sắp vỡ tan. Bất đắc dĩ xoa xoa trán, trong lòng âm thầm oán thán:
Người ngoài chắc chắn không biết nàng ở nhà phải chịu đựng khổ sở gì đâu, nhà nàng không chỉ con trai hát lệch tông, mà chồng nàng cũng thế!
Tô Văn Kỳ bình thường ở nhà không dám hát, Mộc Mộc luôn trừng mắt ra lệnh anh im miệng, mỗi lần thấy Mộc Mộc ghét bỏ thì anh sẽ ngậm miệng ngay.
Nhưng hôm nay Mộc Mộc không có ở nhà. Anh lâu lắm rồi không được hát hò, nên cùng Tinh Tinh đua giọng cao, cảm thấy càng hát càng thoải mái, không chịu ngừng mà cũng chẳng chịu nhận thua, hai người càng hát càng hăng.
Tinh Tinh hát vui, nhịn không được mà khoa tay múa chân, cảm thấy mình đã gặp được đối thủ rồi, nhất định phải phân cao thấp. Ai ngờ, tiếng hát của đối phương lại đột ngột im bặt!
Tô Diệc Tinh kinh ngạc cũng dừng lại, vừa quay đầu thì thấy mặt ba mình nhăn nhúm, Mộc Mộc đang dùng sức vặn tai anh, tiếng gầm gừ cũng tuôn ra:
"Quỷ sứ, nửa đêm rồi còn bày trò gì với Tinh Tinh thế hả!
Nói bao nhiêu lần rồi không cho hát, khu nhà mình buổi tối toàn có tin đồn có tiếng ma quái, thủ phạm là anh đấy, không biết à?"
Tô Văn Kỳ đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng xin tha:
"Mộc, Mộc Mộc, sao em về rồi, em oan cho anh quá, tại Tinh Tinh hát trước, tai anh sắp bị nó hát điếc rồi nên anh mới phản công thôi, em phải phân xử công bằng, sao không véo tai Tinh Tinh?"
Tô Diệc Tinh thấy ba mình xảo quyệt như vậy, nhanh chóng súc sạch bọt đánh răng trong miệng, rồi ngoan ngoãn nghiêng đầu nịnh nọt khoe với mẹ:
"Mẹ không có nhà, Tinh Tinh ngoan ngoãn tự mình đánh răng đó, Tinh Tinh là em bé ngoan nhất trên thế giới này!"
(Chú thích: Tinh Tinh hát bài “Bàn chải xe lửa” trích từ nhạc thiếu nhi.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận