Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 91: Đừng ôm chày gỗ làm bảo bối (length: 8026)

Cố Uyên đối điện thoại dặn dò xong, lên Microblogging, đầu tiên là vào Microblogging của Tần Nhiên và Tống Mộng Oánh nhấn thích.
Sau đó một tay lấy đoạn ghi âm đăng lên Microblogging của mình kèm theo nội dung:
"@Tống Mộng Từ, đừng ôm cái chày gỗ làm bảo bối, lên không được mâm thức nhắm thì chỉ có ngươi là quý hóa.
Mở mắt ra xem ngươi tìm loại rác rưởi gì, trước kia không nói thẳng ra là còn muốn cho các ngươi chút mặt mũi.
Ta tự mình cảnh cáo Tư Thừa Trạch không được quấy rầy vợ ta thế nào, chính ngươi đi hỏi.
Xóa bỏ mấy lời hồ ngôn loạn ngữ phỏng vấn của ngươi đi, công khai xin lỗi vợ ta, nếu không các ngươi cứ chờ nhận giấy báo của luật sư đi, mối công đạo này ta nhất định phải lấy!"
Bài đăng trên Microblogging của Cố Uyên vừa ra, cư dân mạng đều nhao nhao kéo đến, nghe đoạn ghi âm có lời của Tư Thừa Trạch, khu bình luận sôi sùng sục:
"Cái quái gì vậy, suýt nữa ta đã nôn, Tư Thừa Trạch là loại cặn bã nam gì mà ăn cháo đá bát vậy?
Cố Uyên nói chẳng sai chút nào, Tống Mộng Từ đúng là đang ôm cái chày gỗ làm bảo bối."
"Nghe ý của Cố Uyên thì Tư Thừa Trạch đâu chỉ quấy rối Lâm Chỉ Khê một lần đâu.
Tống Mộng Từ còn có mặt mũi nói Lâm Chỉ Khê muốn chen chân vào hôn nhân của bọn họ sao?
Rõ ràng là chồng cô ta đi giở trò, Lâm Chỉ Khê mắc cái tội gì mà bị loại rác rưởi này bám lấy, còn bị Tống Mộng Từ dội cho đầy người nước bẩn, đúng là xui xẻo!"
"Ta thật sự bị cái hình tượng ấm áp nam trên màn ảnh trước kia của Tư Thừa Trạch lừa rồi, nghe đoạn ghi âm này mà buồn nôn thật sự.
Vì tài nguyên mà không từ thủ đoạn làm tình nhân bao nuôi, còn luôn miệng nói yêu Lâm Chỉ Khê, phi! Hắn xứng à?"
"Tống Mộng Từ cũng đủ tiện, không biết đức hạnh chồng mình thế nào à?
Lâm Chỉ Khê vì chuyện tào lao này mà bị hiểu lầm lâu như vậy, tất cả đều là do Tống Mộng Từ ban tặng!
Ta dường như có chút hiểu rồi, Tống Mộng Từ sợ là đã sớm biết chồng mình đối với Lâm Chỉ Khê vương vấn không quên, từ trước kia đã ngấm ngầm muốn hủy hoại Lâm Chỉ Khê!"
"Ta xem lại cái bài phỏng vấn của Tống Mộng Từ, cô ta vẫn mạnh miệng nói mình là người bị hại, cái mặt này đánh bốp bốp vang trời luôn, nếu ta là cô ta chắc không còn mặt mũi mà ra khỏi nhà nữa!"
"Ta muốn cho Cố Uyên một like, có chứng cứ liền đưa chứng cứ ra, một chút cũng không dây dưa dài dòng!
Hơn nữa nói năng lại hả giận, Lâm Chỉ Khê trước kia nói Tư Thừa Trạch là đồ nhắm, Cố Uyên liền nói hắn không lên được mâm! Đợt này vợ xướng chồng tùy phục thật!"
"Ta chờ xem Tống Mộng Từ quỳ xuống xin lỗi, thiên kim nhà giàu thì sao? Thiên kim nhà giàu thì có thể tùy tiện vu oan, tùy tiện dội nước bẩn lên người khác sao?"
"Đã có nhãn hàng có Tư Thừa Trạch làm đại ngôn tuyên bố hủy hợp đồng rồi, hy vọng mấy nhãn hàng khác trong lòng cũng có chút tính toán đi, người buồn nôn như vậy, ta không muốn thấy mặt hắn trên màn ảnh nữa."
Cố Uyên hài lòng nhìn những đánh giá của dân mạng, đứng dậy thay đồ thoải mái, cởi bỏ lớp trang điểm hóa trang chưa tẩy trang, ra khỏi phòng.
Lâm Chỉ Khê và Cố Vũ Ninh, một lớn một nhỏ, đều đang ở trong bếp, mắt không chớp nhìn vú em đang nấu cơm.
Cố Vũ Ninh vừa nhìn vừa nói chuyện với Lâm Chỉ Khê:
"Mẹ học được chưa ạ? Hình như Ninh Ninh không nhớ gì cả."
Lâm Chỉ Khê mặt đầy tự tin gật đầu với Cố Vũ Ninh:
"Mẹ đều nhớ cả rồi, lần sau dẫn Ninh Ninh đi quay chương trình, mẹ cũng không thể thua kém về khoản nấu nướng được."
Cố Uyên khẽ thở phào, khóe miệng không tự chủ được lộ ra ý cười, luôn cảm thấy hình ảnh một lớn một nhỏ tập trung như này quá đỗi ấm áp.
Lâm Chỉ Khê dường như có thần giao cách cảm với Cố Uyên, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt chạm vào ánh mắt Cố Uyên, lập tức cười rất tươi:
"Vấn đề đều giải quyết rồi?"
Cố Uyên chắc chắn gật đầu, Lâm Chỉ Khê lấy điện thoại ra xem, vú em cũng nhân cơ hội bưng đồ ăn đã làm xong lên bàn.
Lâm Chỉ Khê xem xong bài đăng trên Microblogging của Cố Uyên, suýt chút nữa đã cười đến gãy cả lưng, lại giơ ngón tay cái lên với Cố Uyên:
"Anh nói hắn là cái chày gỗ à? Cái cách ví von này của anh, đúng là quá hình tượng, em không nhịn được nữa, ha ha ha ha, anh đúng là cái quỷ tài."
Cố Uyên nhìn ngón tay cái của Lâm Chỉ Khê, dường như vẫn chưa thỏa mãn, mím môi nói:
"Chỉ có khen à? Lần này không lên đỉnh à?"
Lâm Chỉ Khê cười đến mức không thể dừng lại được, đi đến bên cạnh Cố Uyên nhón chân lên, đưa tay đặt lên đỉnh đầu hắn:
"Đến đỉnh rồi, suýt nữa thì đỉnh thủng trời luôn rồi."
Nụ cười trên mặt Cố Uyên lúc này mới nở rộ, hài lòng ngồi xuống ăn cơm.
Cố Vũ Ninh lại ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của ba và mẹ:
"Cái gì đến đỉnh ạ? Sao Ninh Ninh không hiểu?"
Cố Uyên không nhịn được nói với Cố Vũ Ninh:
"Sao vậy? Con chưa từng được khen đến đỉnh sao?"
Cố Vũ Ninh mờ mịt lắc đầu, Cố Uyên lại cười:
"Vậy con còn phải cố gắng nhiều, mẹ đã khen ba đến đỉnh hai lần rồi đó!
Ninh Ninh như vậy là không được đâu, con phải cố gắng hơn nữa, tranh thủ tiến bộ sớm!"
Khuôn mặt nhỏ của Cố Vũ Ninh đột nhiên ngẩn ra, luôn cảm thấy lời này quá quen.
Lúc trước khi ba đưa cậu đi học, cậu từng nói với ba như vậy, ba đây là đang trả thù cậu đây mà.
Cố Vũ Ninh tủi thân, cậu nghiêng mặt nhìn mặt Lâm Chỉ Khê, giọng nói non nớt mở miệng:
"Mẹ ơi, khi nào thì Ninh Ninh có thể được khen đến đỉnh ạ?"
Lâm Chỉ Khê nhanh chóng giơ một ngón tay cái thật lớn lên với Cố Vũ Ninh, đặt lên đầu của bé:
"Ai bảo Ninh Ninh nhà chúng ta không được khen đến đỉnh, Ninh Ninh trong lòng mẹ là giỏi nhất đấy!"
Cố Vũ Ninh lập tức mặt mày hớn hở, xoay mặt kênh kiệu nhìn ba, Cố Uyên lạnh lùng hừ một tiếng:
"Vậy con cũng muộn hơn ta rồi!"
Cố Vũ Ninh khẽ nhăn mũi:
"Ba thật là xấu tính!"
Vú em nhìn một nhà vui vẻ hòa thuận, khóe miệng cũng nở nụ cười, món canh sườn ninh trong nồi đã xong, cô đứng dậy chuẩn bị bưng.
Lâm Chỉ Khê lại nhanh hơn cô một bước:
"Định bưng canh phải không, để con, con đứng gần."
Lâm Chỉ Khê vừa nói xong, cất bước đi về phía bếp, Cố Vũ Ninh vẫn ngẩng đầu nhìn bóng lưng của mẹ và dặn dò:
"Mẹ cẩn thận nhé, đừng để bị bỏng tay."
Vú em cảm thấy không ổn, tuy Lâm Chỉ Khê coi cô như người nhà, nhưng cô vẫn muốn tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của mình, vú em vội bước đến, Cố Uyên đã đứng lên, nhẹ giọng nói:
"Cô cứ ăn cơm cùng Ninh Ninh đi, tôi vào giúp cô ấy."
Tay Lâm Chỉ Khê còn chưa chạm vào nồi đất nấu canh thì Cố Uyên đã đi vào bếp giành lấy nâng nồi đất:
"Mấy chuyện dễ bị bỏng tay thế này, ở nhà toàn giao cho tôi cả."
Cố Uyên nói xong cất bước bưng canh sườn lên bàn, Lâm Chỉ Khê nhìn dáng vẻ ấm áp này. Đột nhiên cảm thấy lòng đầy cảm động.
Cho dù bên ngoài có hỗn loạn đến mức nào đi nữa, nàng đều không bị tổn thương chút nào.
Nàng thật là may mắn, Cố Uyên đã cho nàng một gia đình có thể bảo vệ nàng, những người thân yêu, đó chính là áo giáp của nàng.
Trong biệt thự của Tống Mộng Từ lúc này lại là một cảnh tượng khác.
Tư Thừa Trạch ở trong phòng ngủ vẫn không biết chuyện gì xảy ra, sau khi hắn biết mình không thể tẩy trắng nữa, hắn thậm chí không dám lên mạng, sợ thấy những lời chửi rủa của dân mạng dành cho mình.
Tống Mộng Từ lại giận dữ xông vào, liên tục ném chiếc laptop trong tay vào người hắn, khiến hắn đau nhức.
Tư Thừa Trạch mặt mày tái mét, không dám tin hỏi Tống Mộng Từ có phải điên rồi hay không.
Tống Mộng Từ mặc kệ tất cả, ném tất cả những đồ vật cầm được trong tay lên người Tư Thừa Trạch, điên cuồng gào thét:
"Tao điên rồi á? Tư Thừa Trạch, mày còn mặt dày nói tao điên à? Mày đúng là loại chó cho ăn không quen mà.
Tao không chê mày không có quyền không có thế không có địa vị, tao đã đập vào người mày nhiều tài nguyên như thế, mà mày báo đáp tao như thế hả?
Mày yêu Lâm Chỉ Khê thật hả? Ở bên người tao như vậy, giống như sống ở địa ngục hả?
Được thôi, vậy tao sẽ cho mày thấy thế nào mới là địa ngục!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận