Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 313: Nuôi thả khách quý (length: 8118)

Đạo diễn giờ phút này vừa xuống phi cơ, bởi vì muốn nghênh đón tiết mục thu quan chi chiến, hắn dồn hết mười hai phần tinh thần.
Cố Uyên đã cho hồi âm nói sẽ đến. Lạc Lê bên kia cũng đang thương lượng, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thực tập thúc thúc cũng sẽ trở về.
Thực tập Bảo Bảo thì càng không cần nói, Đậu Đậu mụ mụ đáp ứng vô cùng dứt khoát, còn thân thiết biểu thị, hài tử cách mình quá xa nàng không yên lòng, nàng cũng sẽ cùng đi theo.
Còn lại mấy ba ba căn bản không có gì khó khăn, nhân viên công tác khẳng định có thể giải quyết.
Duy nhất một lần mời nhiều như vậy khách quý, Cố Uyên người này lại khó như vậy, cái kỳ tiết mục này, đạo diễn không chỉ muốn đích thân khảo sát hiện trường, ngay cả việc bố trí sân bãi cùng chỗ ăn ở của khách quý, hắn đều muốn tự mình qua đây xem một chút!
Lần này, hắn muốn lấy lại tất cả, chi tiết tiết mục hắn muốn một tay nắm giữ!
Đạo diễn bên người đi theo rất nhiều nhân viên công tác của tổ tiết mục, hắn dẫn theo những người này đến, cảm thấy mình trách nhiệm nặng nề.
Dù sao nước ngoài không giống trong nước, không phải ai cũng có thể thuận buồm xuôi gió, đến đây, ngôn ngữ ẩm thực đều cần chú ý.
Đạo diễn xem xét bản kế hoạch chi tiết của kỳ tiết mục, vừa xuống máy bay liền đã dự định sẽ dẫn mọi người đi đến địa điểm quay.
Phó đạo xem xét nội dung trên bản kế hoạch chi tiết, mặt mày ủ rũ, nhỏ giọng lầm bầm bên cạnh đạo diễn:
"Ngươi vừa xuống máy bay, liền bắt đầu thả rông khách quý? Ngươi nhất định chỉ cho bọn họ một địa chỉ, để bọn họ dựa vào năng lực của bản thân để đi?"
Đạo diễn ý vị thâm trường gật đầu:
"Có chút khó khăn nho nhỏ này đáng là gì? Cố Uyên thần thông quảng đại như vậy, Đậu Đậu mụ mụ lại du học ở đây, nàng chắc chắn xe nhẹ đường quen.
Ta định vừa lên máy bay sẽ tịch thu tiền của bọn hắn, để bọn họ ra khỏi sân bay là không có một xu dính túi, muốn đến mục đích, trước tiên phải động não!"
Phó đạo trên mặt có một loại dự cảm chẳng lành, đạo diễn thiết kế như vậy, mặc dù sẽ khiến tiết mục trở nên hấp dẫn và kịch tính hơn, nhưng hắn luôn cảm thấy, với người như Cố Uyên, đạo diễn dám hố hắn một lần, hắn chắc chắn sẽ trả lại gấp bội.
Phó đạo diễn vừa nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của Cố Uyên, đã không khỏi rụt cổ, trong lòng nói thốt ra:
"Ngươi làm tiết mục thật sự là phát rồ! Không có một xu dính túi ngươi để bọn họ dùng hai chân đi bộ qua?
Chúng ta làm tiết mục phải chú trọng tính khả thi, việc cần khách quý làm, chúng ta đầu tiên phải thí nghiệm xem nó có khả thi hay không!
Việc không có đồng nào này là do ngươi nghĩ ra, hay là, ngươi thử trước xem sao?
Chúng ta đi xe trước, rồi đến chỗ đó đợi ngươi, ngươi thử một chút ở nước ngoài không biết đường, lại không có tiền, có đi nổi không!"
Phó đạo nói xong không đợi đạo diễn phản ứng, liếc mắt với mấy nhân viên công tác phía sau, mọi người ngầm hiểu nhau nhảy lên xe, một tiếng đóng cửa xe.
Đạo diễn kinh ngạc trừng hai mắt, hai tay không nhịn được gãi gãi cái đầu trọc lốc, xe sắp lăn bánh, tiếng gầm gừ của hắn mới tràn ra khỏi miệng:
"Bọn ngươi lũ phản đồ này, lại ném ta lại rồi hả?
Ta tưởng các ngươi ở bên cạnh không phải lo, ta ở sân bay căn bản không đổi tiền, trong tay ta chỉ có địa chỉ, ta đi thế nào?
Lần trước thực tập đạo diễn đến các ngươi lừa ta coi như xong, sang nước ngoài các ngươi lại lừa ta? Hố người nghiện hả?"
Màng nhĩ của phó đạo sắp bị đạo diễn làm cho điếc rồi, vội vàng dùng tiếng nước ngoài không lưu loát bảo lái xe mau lái, lái xe cũng khá phối hợp, xe vèo một tiếng đã lăn bánh.
Nhân viên công tác trên xe từ kính chiếu hậu nhìn thân ảnh của đạo diễn càng lúc càng nhỏ, nhịn không được đưa tay đập vào nhau, bàn bạc một chút đến nơi, nếu thực sự đợi không được, sẽ phái một người đến đón.
Đạo diễn nhìn đám người này đi không chút lưu luyến, tuyệt vọng đi đến quảng trường đối diện sân bay, ngồi bên cạnh ao ước nguyện trong quảng trường, ngượng ngùng nhìn những người đang ước nguyện, đang ném đồng xu vào ao ước nguyện.
Đạo diễn vốn không nghĩ tới mình cũng có ngày lưu lạc đầu đường, nhìn tiền xu của người khác mà có chút hâm mộ. Thở dài một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn, ở phía xa nghệ sĩ đường phố đang thổi Saxophone hăng say, có rất nhiều người dừng chân thưởng thức, tiền trong chiếc hộp bên cạnh anh ta, đừng nói tiền xe, ăn no cũng đủ!
Đạo diễn cắn răng, trong lòng càng thêm đau khổ, hắn thiết kế ra cái này vì: Tần Nhiên biết hát, Lâm Chỉ Khê biết vẽ, Hạ Mộc trước khi quay phim từng học múa cổ điển nhiều năm, Tống Mộng Oánh không chỉ là người chủ trì, nàng còn từng lồng tiếng cho nhiều bộ phim hoạt hình.
Những người này, dù là không có đồng nào, cũng không đến mức lưu lạc đầu đường.
Hắn thì khác, ném hắn vào đây, hắn chỉ có thể lang thang!
Đạo diễn ngồi nguyên chỗ không nhúc nhích, lửa giận trong lòng không ngừng bùng lên, nhìn từ xa thấy có người cầm điện thoại cứ nhắm hướng hắn quay.
Vốn tưởng là du khách đang quay ao ước nguyện, nhưng càng nhìn càng thấy không đúng. Camera quay ao ước nguyện này, sao nhìn thế nào giống như đang nhắm vào hắn?
Đạo diễn cau mày, không hiểu nhìn người đối diện, không nhịn được chỉ vào chóp mũi của mình.
Đạo diễn căn bản không nói được mấy câu tiếng nước ngoài, sợ vừa mở miệng đã lộ ra sự kém cỏi. May mắn là người đối diện nhanh nhẹn chạy về phía hắn, hai cô bé nói nhỏ tiếng Trung:
"Không nhìn nhầm không nhìn nhầm, đúng là tên đạo diễn xấu tính thích bắt nạt trẻ con!"
Đạo diễn kinh ngạc, câu nói bỗng thốt ra khỏi miệng:
"Nghe được tiếng Trung ở đây thật thân thiết! Ta không phải là đạo diễn xấu tính, đây cũng chỉ là hiệu ứng tiết mục các ngươi đừng hiểu lầm, đám trẻ rất thích ta đó. Thường xuyên gọi thúc thúc dính bên cạnh ta!"
Đạo diễn nói hùng hồn, sao người đối diện căn bản không tin, cười khúc khích.
Đạo diễn thấy giải thích không rõ, đành vẻ mặt đau khổ cầu cứu:
"Này, không nói chuyện tiết mục, các ngươi có thể giúp ta được không?
Đoàn đội của ta vì để cho ta thể nghiệm cái cảm giác bị bỏ lại nơi đất khách quê người, để cho ta tự lực cánh sinh tìm đến địa chỉ này.
Ta hiện tại không có một xu, xấu hổ vì cái ví trống rỗng, các ngươi nếu tiện đường, có thể chở ta một đoạn đường không?"
Hai cô bé nhìn nhau, cười hì hì ngó nghiêng xung quanh, trong miệng còn lẩm bẩm:
"Đạo diễn, tiết mục của ngươi chúng ta mỗi kỳ đều xem, ngươi xấu đến mức nào chúng ta đều biết! Có phải ngươi lại mở trò chơi khăm mới không? Ở gần đây có camera ẩn không vậy?
Hai chúng ta bây giờ sẽ không bị quay vào đâu? Bọn tôi không bị lừa đâu!
Cái gì mà không có đồng nào, trong tay ngươi chả đang cầm điện thoại thế này sao? Trên ứng dụng thanh toán rõ ràng có thể gọi xe ngoài, chúng tôi mới không tin ngươi đâu!"
Hai cô bé nói xong, cười khúc khích chạy đi vừa chạy vừa ngó nghiêng xung quanh, muốn tìm xem rốt cuộc camera ẩn của đạo diễn ở đâu.
Đạo diễn trong lòng có nỗi khổ không nói ra được, trước mấy mùa hắn ghi hình với mấy em bé rõ ràng không phải như vậy.
Mùa này bị mấy ba ba hố, hình tượng đều bị hủy hết! Đến cả nước ngoài rồi, cũng chẳng có ai chịu tin hắn.
Đạo diễn đeo ba lô lên vai, mở điện thoại ra, tìm đến mục gọi xe ngoài, dò dẫm ấn thử, không ngờ, chỉ một lát sau, một chiếc xe liền dừng trước mặt hắn.
Đạo diễn như được cứu lên xe, ngồi ở hàng sau, dùng tiếng nước ngoài bập bõm nói với lái xe địa chỉ muốn đến.
Người lái xe ngồi ở vị trí lái nghe thấy tiếng quay đầu lại, tuy hắn đội mũ vành rất thấp, nhưng đạo diễn vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra mặt của hắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận