Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 327: Nàng mới thật sự là hào môn tiểu công chúa (length: 8187)

Cùng Trình Thư Nghiễn và Cố Uyên có cùng sự bất đắc dĩ, còn có vị phó đạo diễn mới vừa đi khám cảnh ở nước ngoài về.
Giờ phút này, hắn đang cùng đạo diễn ở sân bay chờ chuyến bay đêm khuya về nước với đôi mắt đỏ hoe.
Lần này đi khảo sát bối cảnh, trong lòng đạo diễn vô cùng hài lòng, thậm chí có chút dương dương tự đắc. Nếu sớm biết giá cả ở nước ngoài lại dễ dàng như vậy, với số tiền hắn hoạch định thì có thể để khách quý ở phòng tốt như thế, trải nghiệm những hạng mục xa hoa như vậy. Mỗi kỳ chương trình, hắn nên tổ chức ở nước ngoài mới đúng.
Trước đây, hắn thật sự đánh giá quá cao chi phí ở nước ngoài, mới sợ sệt rụt rè như vậy, luôn sắp xếp cho bọn trẻ những địa điểm quay phim điều kiện gian khổ, đám dân mạng đều mắng hắn nhẫn tâm!
Nhân viên công tác của tổ chương trình vì phải đuổi chuyến bay đêm khuya, ai nấy đều mệt mỏi mặt mày ủ rũ, chỉ có đạo diễn là tinh thần hăng hái, mắt hắn trừng như chuông đồng.
Trước khi đăng ký, phó đạo diễn vốn thực sự không chịu nổi nữa, muốn ngồi xuống ghế chợp mắt một chút, nhưng người dẫn chương trình cứ ghé vào tai anh líu ríu, vỗ cánh tay anh không ngừng:
"Tôi hài lòng cực kỳ về chuyến đi lần này, nếu không phải thời gian quá gấp, tôi còn muốn khám phá thêm vài ngày nữa. Mùa tiếp theo nếu không chúng ta trực tiếp qua bên này làm đi, tiết kiệm chút chi phí chắc cũng không vượt quá dự toán nhiều lắm đâu!"
Phó đạo ngáp một cái thật to, không thể nhịn được nữa, bộc lộ hết lòng mình:
"Mùa tiếp theo ghi hình toàn bộ ở đây ư? Thôi đi, cái tổ chương trình ba mươi ba đồng của chúng ta, không phá sản thì không được đâu!
Ông cũng lớn tuổi rồi, trên đường đi ông vui vẻ như thế, tôi ngại không tiện nói huỵch toẹt ra với ông. Tôi thật không ngờ, ông lại ngây thơ như vậy.
Ông suy nghĩ kỹ đi, chúng ta tìm chỗ ở cho khách quý, nói là biệt thự bỏ hoang nhiều năm vừa hay mượn được. Nhưng khi ông vào trong, ông không thấy nghi ngờ sao?
Biệt thự bỏ hoang nhiều năm, cỏ dại quản lý sơ sài thì không nói làm gì, hoa hướng dương sao còn nở đầy cả khu vườn phía sau được?
Phòng tốt như thế, ông nghĩ chúng ta thần thông quảng đại lắm sao? Nói mượn là mượn được ngay?
Còn nữa, hòn đảo nhỏ mà ông yêu cầu, hòn đảo ấy nằm giữa biển khơi, người chủ đảo trực tiếp phái du thuyền đến đón chúng ta đi.
Với số kinh phí sản xuất ít ỏi này, chúng ta có thể cho khách quý đi du thuyền ư? Chúng ta mà có ca nô đi lên đảo đã là may lắm rồi. Mà ông còn nghĩ đồ đạc ở nước ngoài không cần tiền nữa chứ?"
Trong lòng đạo diễn giật thót, tâm trí hắn đã sớm bị mấy ông bố dọa ra bóng ma, trong lòng có chút rụt rè, đáy lòng nói cũng trực tiếp tuôn ra:
"Có ý gì? Chẳng lẽ mấy người lại cấu kết với Cố Uyên sau lưng tôi rồi à? Chuyến đi này, là do Cố Uyên tài trợ hay là hắn lại muốn làm trò quỷ gì để cô lập tôi?
Tôi nói cho mấy người biết, lần thu hình kết thúc này, tôi không cho phép bất kỳ tình huống nào nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi xảy ra!"
Phó đạo cau mày lắc đầu:
"Ông xem cái tầm nhìn hạn hẹp này, người ta Cố Uyên mỗi ngày vừa bận rộn quay phim lại vừa bận quản công ty, làm gì có thời gian nghĩ cách đối phó ông.
Nói nữa, lần trước Cố Uyên bày trò bất ngờ, cho chương trình của ông mức độ phát sóng cao như thế nào, ông không biết sao?
Chương trình của chúng ta nhờ có những ông bố mạnh về tài chính này mà còn lọt vào vòng đề cử giải thưởng nghệ thuật đấy, nói không chừng còn đoạt giải được nữa!
Nếu tôi là ông, gặp được khách quý như Cố Uyên, tôi chỉ muốn thắp hương cầu nguyện thôi!"
Đạo diễn hít sâu một hơi:
"Rốt cuộc cậu đứng về phe nào đấy? Sao lại toàn bênh người ngoài thế?
Không phải Cố Uyên thì chắc là Trình tổng lại ra tay chứ gì? Muốn tôi nói, vẫn là Trình tổng hào phóng nhất, lúc đưa con gái đến, ra tay đã xa xỉ rồi. Lần này đích thân đến, cảnh tượng càng thêm hoành tráng! "
Phó đạo lại dùng sức lắc đầu:
"Tôi khuyên ông là những lời khen ngợi đấy, nên để sau hãy nói. Sao ông lại chắc chắn như vậy rằng Trình tổng đến chương trình là sẽ cực kỳ phối hợp? Nói không chừng lúc đó Trình tổng, người ông hài lòng nhất, lại khiến ông đau đầu hơn cả Cố Uyên đấy!"
Đạo diễn tự tin lắc đầu:
"Cậu biết cái gì chứ, trước khi bé thực tập Bảo Bảo đồng thời thu hình, tôi đích thân liên lạc với Trình tổng rồi.
Hắn ta khách khí lắm, nói có thể tạo mọi điều kiện thuận lợi cho tôi, thậm chí khiến tôi có cảm giác hắn ta mong sao tôi nhanh chóng dẫn con gái hắn đi, hắn không giống Cố Uyên.
Cậu đừng có đục nước béo cò được không? Người có thể vừa ra tay đã hào phóng như thế thì không phải Cố Uyên, cũng không phải Trình tổng, vậy thì còn ai nữa?
Chẳng lẽ là ba của Tinh Tinh, Tô Văn Kỳ còn có thân phận phú hào ẩn giấu sao? Chẳng lẽ hắn không phải kiểu người không đoạt được quán quân trượt ván sẽ phải về thừa kế gia sản chục tỷ của hào môn đấy chứ?"
Phó đạo bó tay hoàn toàn, liếc mắt nhìn đạo diễn một cái:
"Cái óc tưởng tượng của ông đúng là quá lớn, mà có nói với ông thì ông cũng phải đoán đến sáng ngày mai. Những thứ này đều là do mẹ Đậu Đậu cung cấp.
Gia sản của mẹ Đậu Đậu thâm sâu khó lường, cô ấy mới thực sự là công chúa nhỏ hào môn. Đến đây du học, gia đình mua biệt thự cho cô ấy thì không nói, còn mua luôn cả một hòn đảo! Cô ấy đúng là được gia đình cưng chiều từ nhỏ, lớn lên lại được chồng chiều.
Còn ông, cái đạo diễn tồi tệ này, ông thế mà lại định để một tiểu thư hào môn như vậy, lần đầu tiên tham gia chương trình liền lưu lạc đầu đường!
Ông đừng trách tôi không nhắc ông. Tôi nghĩ thế nào cũng cảm thấy kết cục của ông sẽ rất thê thảm đấy!"
Đạo diễn ngơ ngác tại chỗ, hắn biết địa vị của mẹ Đậu Đậu rất lớn, nhưng hắn không ngờ lại lớn đến mức này, nàng ta thế mà lại sở hữu cả một hòn đảo? Vậy thì cái du thuyền kia chắc cũng là của nàng ta rồi?
Phó đạo bị đạo diễn làm phiền, cơn buồn ngủ tan biến hoàn toàn, thấy thời gian cũng đến rồi, liền cất bước muốn đi đăng ký. Nhân viên công tác tốp năm tốp ba đều đi về phía cửa lên máy bay, phát hiện đạo diễn còn chưa đuổi theo, không nhịn được gọi nhẹ một tiếng về phía đạo diễn:
"Đạo diễn, ông rốt cuộc có đi không vậy? Với cái khả năng tự lo cho bản thân của ông, lát nữa mà bị bỏ lại, thì đúng là ông muốn lưu lạc ở đây thật đấy!"
Lúc này đạo diễn mới hoàn hồn, vội vàng bước nhanh về phía cửa lên máy bay.
Tần Tư Tuyết cùng Lâm Chỉ Khê ở tập đoàn Cố thị họp xong, buổi chiều cùng nhau đi dạo phố, mua chút quần áo cho Đậu Đậu và Ninh Ninh mặc khi quay chương trình, thuận tiện cùng nhau vẽ ra một tương lai tươi sáng, sau đó sóng đôi xuất hiện trước cổng trường mẫu giáo.
Đậu Đậu và Ninh Ninh vừa từ nhà trẻ ra đã nhao nhao chạy vào lòng mẹ, vui vẻ cùng đi học Taekwondo.
Ninh Ninh vừa lên xe, Lâm Chỉ Khê liền thần bí đưa cho hắn một khung ảnh nhỏ, trong miệng nói đầy ấm áp:
"Mặc dù Ninh Ninh muốn tự vẽ một mình, nhưng mẹ vẫn không nhịn được cho mình vào tranh luôn!
Mẹ cảm thấy lúc Ninh Ninh giống con gấu Koala nhỏ ôm lấy mẹ thì rất ấm áp và hạnh phúc.
Ninh Ninh xem có vừa ý không, không vừa ý, mẹ sẽ vẽ riêng cho Ninh Ninh một bức khác!"
Cố Vũ Ninh đầy vẻ kinh ngạc vui mừng, vuốt ve khung ảnh nhỏ, khuôn mặt tràn đầy trân quý:
"Ninh Ninh ở trong lòng mẹ a, Ninh Ninh thích lắm!
Ninh Ninh ngày mai sẽ mang đến trường cho các bạn nhỏ xem được không ạ? Ninh Ninh sẽ giữ gìn cẩn thận, sẽ không để các bạn làm hỏng đâu!
Đến lúc chúng ta chuyển đến nhà mới, Ninh Ninh sẽ giống ba ba để bức tranh này ở trong nhà nhé!"
Lâm Chỉ Khê xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của Ninh Ninh, lái xe đón ánh chiều tà, trong lòng nàng vô cùng mãn nguyện, nàng biết: Ở kiếp trước, mẹ đã rời bỏ Ninh Ninh, cho nên cậu bé đã cất ảnh mẹ vào ngăn kéo, và chôn sâu trong đáy lòng.
Ở kiếp này, mẹ ở bên cạnh hắn, hắn rốt cuộc đã nhận được tình yêu, cho nên hắn vui vẻ và muốn cho cả thế giới biết!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận