Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 08: Sau nửa đêm thế nhưng là đại nhân thời gian (length: 8082)

Trong khi các khách mời khác bắt đầu ru con ngủ, thì Lâm Chỉ Khê lại cười đùa, kéo Cố Vũ Ninh nhảy lên giường.
Cư dân mạng vốn hiếu kỳ, luôn túc trực ở buổi livestream của Lâm Chỉ Khê, muốn xem thử cô nàng không đi theo lối thông thường này sẽ mang đến bất ngờ gì cho mọi người.
Cố Vũ Ninh thấy bình thường mình không được phép lên giường lớn, nụ cười thoáng tắt, giọng nói cũng pha chút cẩn trọng:
"Ninh Ninh có thể ngủ ở đây đêm nay không?"
Đôi mắt bé con sáng lấp lánh, Lâm Chỉ Khê nhìn đôi mắt tinh anh của hắn, không nhịn được cười nhẹ:
"Sao thế? Không muốn ngủ cùng ta? Ghét bỏ ta à?"
Ninh Ninh vội vàng xua tay:
"Không, không có. Sao Ninh Ninh dám ghét bỏ mụ mụ, mụ mụ chờ con một chút, con đi lấy tập vẽ, Ninh Ninh muốn mụ mụ kể chuyện trước khi ngủ."
Cố Vũ Ninh cuống quýt nhảy xuống giường, đôi chân ngắn thoăn thoắt chạy ra ngoài, Cố Uyên thấy Cố Vũ Ninh khác thường, không nhịn được lên tiếng:
"Làm gì đấy? Chạy nhanh trong phòng thế?"
Cố Vũ Ninh không quay đầu, mặt đỏ bừng, thậm chí có chút mất kiên nhẫn:
"Lấy đồ, ba ba đừng quản."
Cố Uyên ngơ ngác đứng tại chỗ, Lâm Chỉ Khê thường hiếm khi ở chung với Cố Vũ Ninh, ngoại trừ dì bảo mẫu trong nhà, thì hắn chỉ thân với người nhà nhất.
Bây giờ mới ở chung với Lâm Chỉ Khê được một ngày, mà đã bắt đầu chê hắn vướng víu rồi sao? Cố Uyên bất lực sờ cằm rồi đi vào phòng ngủ.
Cố Vũ Ninh cầm tập vẽ chạy về, như một mũi tên lửa, ngay cả chào hỏi Cố Uyên cũng không, cứ xông thẳng lên giường, trong mắt hắn dường như chỉ có Lâm Chỉ Khê.
Đôi mắt cong cong như chứa cả sao trời, ngọt ngào nũng nịu mở miệng với Lâm Chỉ Khê:
"Mụ mụ, tập vẽ này ạ, Ninh Ninh muốn nghe chuyện trước khi ngủ."
Cố Vũ Ninh nói xong, ngoan ngoãn nằm cạnh Lâm Chỉ Khê, thậm chí nhẹ nhàng kéo chăn lên cho mình, vui vẻ chờ Lâm Chỉ Khê bắt đầu kể chuyện.
Cố Uyên vẫn đứng bên giường ngẩn người, thậm chí nhẹ nhàng thốt lên:
"Cố Vũ Ninh, ngươi hình như cướp vị trí của ta rồi?"
Lâm Chỉ Khê bất đắc dĩ đẩy Cố Uyên một cái:
"Lớn ngần nào rồi còn tranh giành với con? Ta thấy tập vẽ này hay đấy, hay là anh kể cho tôi và Ninh Ninh nghe đi?"
Ninh Ninh đồng tình gật đầu, trái tim cư dân mạng cũng bị treo lơ lửng, bình luận cũng chạy nhanh:
"Ảnh đế kể chuyện trước khi ngủ sao? Đây là tôi có thể nghe sao? Đây là Lâm Chỉ Khê dành phúc lợi cho fan sao?"
"Cố Uyên mà biết kể chuyện mới lạ đấy, hắn kiêu căng lạnh lùng như vậy, hình tượng này nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ."
Cố Uyên khẽ nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện, Lâm Chỉ Khê khẽ nhếch môi. Cố Vũ Ninh nhạy cảm trong thoáng chốc cảm nhận được cảm xúc của Lâm Chỉ Khê.
Hắn biết ba ba ở nhà có chút cao cao tại thượng, hắn sợ ba ba không muốn sẽ làm mụ mụ buồn, vội vàng lên tiếng:
"Thôi, Ninh Ninh kể cho mụ mụ, chuyện này dì bảo mẫu kể cho con rồi, Ninh Ninh ru mụ mụ ngủ."
Mặt Lâm Chỉ Khê nở một nụ cười thật tươi, học dáng vẻ Cố Vũ Ninh ngoan ngoãn nằm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn, trên mặt mỉm cười:
"Thời khắc quan trọng, vẫn là Ninh Ninh nhỏ đáng tin nhất."
Cố Vũ Ninh được mụ mụ khen, lòng ngọt ngào, lật tập vẽ ra rồi bắt đầu kể chuyện, giọng Cố Vũ Ninh mềm mại đáng yêu vô cùng, bộ dáng trịnh trọng ru mụ mụ ngủ thật quá ấm áp lòng người.
Cố Uyên cứ vậy lẻ loi trơ trọi bị hai mẹ con làm lơ, bất đắc dĩ lui ra khỏi phòng, trong lòng có chút ngột ngạt.
Hắn không kể chuyện được chắc, sao mà phòng ngủ tự dưng không còn chỗ cho hắn?
Trẻ con hay buồn ngủ, nói tới là tới, Cố Vũ Ninh kể chuyện được một lúc liền bắt đầu gật gù.
Dù vậy, Cố Vũ Ninh vẫn cố gắng kể cho Lâm Chỉ Khê nghe, mí mắt không ngừng cụp xuống, giọng cũng bắt đầu lắp bắp, Lâm Chỉ Khê giả vờ ngủ khẽ nở nụ cười.
Cố Vũ Ninh dần dần im tiếng, Lâm Chỉ Khê nhẹ nhàng rút tập vẽ trong tay hắn ra, cẩn thận để Cố Vũ Ninh nằm ngửa, khẽ đắp chăn, rồi cười trộm với màn hình:
"Bạn nhỏ Cố Vũ Ninh thành công tự ru mình ngủ rồi, đêm dài thăm thẳm, tiếp theo đều là thời gian của tôi. Buổi livestream kết thúc nhé, mọi người xem chúng tôi cả ngày rồi mà? Ngủ ngon nhé, phải nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Chỉ Khê vừa dứt lời, láu lỉnh liếc nhìn bình luận, cứ nghĩ là hết một ngày này sẽ bị cư dân mạng chửi bới, ai ngờ thấy cư dân mạng nhao nhao bảo cô đừng đi?
Lâm Chỉ Khê hơi kinh ngạc cau mày:
"Ninh Ninh ngủ rồi, các người bảo tôi đừng đi? Chẳng lẽ là muốn xem tôi à? Thế thì không được, trẻ con đã ngủ rồi, nửa đêm sau mới là thời gian của người lớn."
Lâm Chỉ Khê vừa nói, cư dân mạng đồng loạt ồn ào:
"Thời gian của người lớn? Người lớn làm gì? Chúng tôi quá tò mò."
"Chúng tôi không chỉ tò mò người lớn là chị làm gì, mà còn tò mò người lớn Cố Uyên làm gì, hoặc là, hai người người lớn cùng nhau làm gì!"
Lâm Chỉ Khê ngạc nhiên nhìn bình luận, mặt hơi ửng hồng. Kiếp trước ngày đầu thu chương trình, rõ ràng cô cũng nhìn thấy bình luận, lúc ấy cư dân mạng mắng cô như mưa.
Lần này vậy mà lại trêu chọc cô trước ống kính? Lâm Chỉ Khê ngượng ngùng nắm chặt ngón chân, cư dân mạng đúng là không chê chuyện lớn, muốn xem chuyện người lớn, thật khó xử.
Lâm Chỉ Khê xấu hổ quay mặt đi, không thèm nhìn ống kính, vội vã nói "Ngủ ngon".
Tổ chương trình không nỡ tắt ống kính, trước khi bắt đầu chương trình đã thỏa thuận với các khách mời, sau khi em bé ngủ sẽ dừng quay.
Các gia đình khác đều thu máy sớm, nhà Lâm Chỉ Khê cũng không ngoại lệ, livestream ngắt ngay lập tức, cư dân mạng không nhịn được kéo nhau lên Microblogging:
"Phải làm sao bây giờ? Livestream của Lâm Chỉ Khê quá hay rồi, vừa ngắt live là tôi đã ngóng chờ đến ngày mai rồi, tôi vẫn muốn xem tiếp."
"Cố Vũ Ninh tự ru mình ngủ, tôi cười không ngậm được miệng, hóa ra em bé lại đáng yêu như vậy."
"Tôi nhìn ra rồi, Lâm Chỉ Khê không phải chăm con, mà là con đang chăm cô ấy. Nhà cô ấy người cần chăm sóc nhất là Lâm Chỉ Khê."
"Lâm Chỉ Khê ngượng ngùng trước khi ngắt live, sao lại đẹp như vậy? Lâm Chỉ Khê giống như có độc ấy, thế mà tôi lại mê một người phụ nữ tai tiếng thế này."
Cố Uyên ở thư phòng nhìn bình luận trên mạng, thở phào nhẹ nhõm.
Anh cảm thấy Lâm Chỉ Khê bị người đời mắng chửi, ở trong nhà không thấy ánh mặt trời thật bất công với cô, nhưng anh cũng sợ Lâm Chỉ Khê xuất hiện trước mặt mọi người sẽ khiến những lời mắng chửi càng tăng thêm, anh vốn nên sau khi đóng máy sẽ ở luôn trong đoàn phim, nhưng vì quá lo lắng nên mới chạy đi chạy về hai nơi.
Cố Uyên khẽ cất điện thoại, nhân viên công tác tổ chương trình thu máy, Cố Uyên bước về phòng ngủ, Lâm Chỉ Khê đang ôm máy tính bảng, đeo tai nghe cuộn người trên giường xem phim.
Tim Cố Uyên, khẽ chìm xuống, quả nhiên, không có ống kính quay chụp, Lâm Chỉ Khê đã lộ nguyên hình.
Cố Uyên biết mình và Lâm Chỉ Khê là hôn nhân hiệp nghị, không có gì ràng buộc cô, nhưng ngày ngày nhìn cô xem phim của Tư Thừa Trạch, sau đó thức đêm khóc nức nở, lòng vẫn không tự chủ được mà chua xót.
Lâm Chỉ Khê ngẩng đầu mới phát hiện Cố Uyên không biết lúc nào đã lẳng lặng về nhà, cô nhẹ nhàng tháo tai nghe xuống, dành cho Cố Uyên một nụ cười thật tươi, cầm máy tính bảng trong tay giơ lên:
"Không hổ là ảnh đế, anh diễn nhập tâm thật đấy, ai xem ai cũng nhập vai theo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận