Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 434: Thiên hạ ba ba có phải hay không đều một cái dạng nha? (length: 7948)

Tần Nhiên cũng có chút mơ màng, phách lối Tống đại tiểu thư, không phải hẳn là đối diện với bất cứ trường hợp nào cũng vênh váo ương ngạnh sao? Sao giờ lại nói ra cả câu nữ hiệp tha mạng? Nhìn còn có chút sợ hãi là chuyện gì đang xảy ra? Đây là cái kiểu gì, đang diễn màn nào?
Lâm Chỉ Khê tâm tình rất vi diệu, trong lòng có hoài nghi của mình, cố ý giả bộ ra mấy phần tức giận, nói với Tống Mộng Từ:
"Ở chỗ ta chịu thiệt, tổn hại, bất lợi còn chưa đủ nhiều sao, còn dám xuất hiện trước mắt ta? Hảo hảo Tống đại tiểu thư không muốn làm, muốn lang thang đầu đường nhặt đồ bỏ đi?"
Tống Mộng Từ lại rụt cổ một cái, nói cũng có chút run rẩy:
"Vâng vâng vâng, tiểu nhân không dám, tiểu nhân lập tức biến mất khỏi mắt ngươi!
Mở, lái xe, lái xe, ngươi nhanh mở đi, không mở lại xui xẻo! Ngươi cũng đừng hại ta! Mau đưa ta đi cho nhanh!"
Người lái xe cũng một trận ngơ ngác, tranh thủ thời gian đạp chân ga cho xe chạy đi, hắn thấy kỳ lạ, hắn đi theo đại tiểu thư lâu như vậy, mỗi lần va chạm với người, cho dù có cãi nhau không thắng cũng phải cãi cho đến cùng.
Hôm nay đây là thế nào? Đây là bị dọa chạy?
Tống Mộng Từ lái xe đi một hồi lâu, mới thật sâu thở dài một hơi.
Nàng xuyên vào quyển sách này, cho dù chưa xem xong toàn bộ kịch bản, nhưng nàng có định vị rõ ràng về nguyên thân, nguyên thân chính là một nữ pháo hôi đi tìm đường chết!
Bây giờ nếu nàng muốn an hưởng cuộc sống, nhất định phải tránh xa nữ chính, để nữ chính quên rằng có người phiền toái như nàng thì mới là thượng sách!
Cố Uyên bảo vệ Lâm Chỉ Khê đến mức nào, nàng rõ hơn bất kỳ ai!
Nàng cũng không thể vì tò mò về tình hình lũ trẻ nhà Cố Uyên, mà cứ để gương mặt này xuất hiện không kiêng kỵ, bộ da này của nàng, sống thì không sao, nhưng lại bị người ta quá căm ghét, thật đáng buồn!
Tống Mộng Từ lái xe đi rất lâu, Tần Nhiên mới hoàn hồn, nghi ngờ nhìn Lâm Chỉ Khê và Tần Tư Tuyết, không nhịn được hỏi:
"Mặt trời mọc đằng tây hả? Hay là người này hôm nay đi ra ngoài uống nhầm thuốc?"
Tần Tư Tuyết ngây ngốc:
"Xem ra những lời đồn trong giới đều là thật, nàng ta có vẻ không bình thường?
Ta còn nghe nói, mấy ngày trước nàng ta còn đội tóc giả ngụy trang thành fan hâm mộ đi xem Lạc Lê!
Nàng ta cứ tưởng mình ngụy trang giỏi lắm, kết quả bị fan hâm mộ của Lạc Lê nhận ra, nàng ta ngay lập tức bỏ chạy. Ta còn nghi nàng ta bị người đoạt xác rồi! Kỳ kỳ quái quái!"
Tần Tư Tuyết vừa nói, Lâm Chỉ Khê liền phì cười, luôn cảm thấy Tần Tư Tuyết vô tình nói trúng trọng điểm!
Tần Tư Tuyết thấy Lâm Chỉ Khê còn có tâm trạng cười, lo lắng nói:
"Ngươi còn cười được, ngươi phải để ý một chút đi, nàng ta khác thường như vậy, không chừng đang mưu tính chuyện xấu gì đó, ngươi phải cẩn thận!
Không được, hôm nay ta phải đưa ngươi về nhà, trong lòng ta cứ bất an, nhỡ đâu nàng ta vừa nãy chỉ giả vờ cho chúng ta lơ là rồi lại quay lại tìm ngươi gây sự thì sao?"
Tần Nhiên cũng gật đầu:
"Dù sao lễ phục cũng thử xong rồi, ta gọi Tâm Từ ra rồi cùng Tư Tuyết đưa ngươi về nhà!"
Tần Nhiên nói xong liền vào trong tiệm đón Tâm Từ ra, nói gì cũng phải cùng Tần Tư Tuyết đưa Lâm Chỉ Khê về nhà!
Lâm Chỉ Khê cảm thấy hai người họ quá khoa trương, một trái một phải đột nhiên biến thành vệ sĩ, liền mời hai người cùng về nhà ăn cơm!
Tần Nhiên chưa kịp đáp lời, bé Tâm Từ đã bắt đầu reo hò, kích động mở miệng:
"Thật ạ dì? Có thể đến nhà dì ăn cơm không? Vậy Tâm Từ có thể gặp anh Ninh Ninh không? Quay xong chương trình rồi, Tâm Từ cảm thấy lâu lắm không gặp anh Ninh Ninh rồi.
Anh Ninh Ninh hát hay, Tâm Từ nghe rất nhiều lần rồi, Tâm Từ hát theo được luôn! Mẹ ơi, mình có thể đi không? Nói với ba một tiếng có được không? Mình không cần vội về nhà mà?"
Tần Nhiên nhìn con gái mình mong chờ như vậy, vui vẻ gật đầu!
Tần Tư Tuyết cũng không vội về nhà, nói với chồng một tiếng xong, liền cùng nhau đưa Lâm Chỉ Khê về nhà.
Mộ Cẩm Quân mấy ngày nay luôn bất mãn Cố Uyên, tự dưng lại bị Cố Uyên sai bảo đủ thứ.
Hết lần này tới lần khác Cố Uyên chuẩn bị hôn lễ chuyện này, Mộ Cẩm Quân còn không dám nói với vợ mình!
Cố Uyên muốn cho Lâm Chỉ Khê một bất ngờ, nên dặn đi dặn lại hắn, không được hé lộ nửa lời, chuyện này ngày nào cũng giấu trong lòng hắn đến phát bực!
Hôm nay hắn đi theo Cố Uyên chạy mấy chỗ xem địa điểm tổ chức hôn lễ, cái tên khó tính này, chỗ thì chê bãi cỏ của khách sạn không đủ xanh, chỗ lại chê sảnh tiệc không đủ sang trọng!
Mộ Cẩm Quân mệt đến sắp không đi nổi nữa, tức giận hét vào mặt Cố Uyên:
"Chưa thấy ai muốn làm đám cưới, cô dâu vẫn chưa biết gì, lại để ta theo ngươi đi xem chỗ, ngươi sợ là nghiện tặng bất ngờ rồi, thật hết nói!"
Cố Uyên ghét bỏ trừng Mộ Cẩm Quân một cái:
"Trước hôn lễ còn bao nhiêu là chuyện nhỏ nhặt cần chuẩn bị, cần gì phải để nàng ấy hao tâm tổn sức? Dạo này nàng ấy bận việc ở cửa hàng áo cưới đã đủ mệt mỏi rồi! Đám cưới này là ta muốn dành cho nàng ấy, tại sao lại để nàng ấy phải vất vả? Nàng ấy chỉ cần xinh đẹp làm cô dâu là được, chuyện khác để ta lo!"
Mộ Cẩm Quân hận không thể hếch mỏ lên trời, điện thoại đột nhiên reo, hắn cúi đầu nhìn lướt qua, rồi nhếch nhác lên xe của Cố Uyên, thản nhiên nói:
"Ta bận rộn lâu như vậy rồi, đến nhà ngươi ăn một bữa cơm không quá đáng chứ? dì Phương chắc cũng nhớ ta!"
Cố Uyên im lặng liếc nhìn hắn:
"Muốn ăn đồ ăn dì Phương làm thì cứ nói, ta còn có thể không cho ngươi đi à? Cái gì mà dì Phương nhớ ngươi, ngươi học tự tin mù quáng ở đâu vậy?"
Trợ lý lái xe đưa Cố đổng và Mộ thần về nhà, Cố Uyên vừa vào cửa đã thấy Trình Thư Nghiễn đang ngồi lười biếng trên ghế sofa uống cà phê. Tâm Từ và Đậu Đậu đang quây quanh Ninh Ninh chơi đùa, Tần Nhiên và Tần Tư Tuyết đang ngồi trên ban công nói chuyện!
Cố Uyên giờ mới biết mục đích Mộ Cẩm Quân theo tới, quay đầu chế giễu:
"Ta thấy ngươi không phải muốn về nhà ta ăn cơm, mà là muốn đến đón vợ!"
Cố Uyên vừa dứt lời, bé Tâm Từ cố nín cười, gọi một tiếng ba ba, Đậu Đậu và Ninh Ninh cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng chú!
Mộ Cẩm Quân vừa lộ ra nụ cười hòa ái, bé Tâm Từ đã cười gian với Đậu Đậu rồi nói:
"Thấy chưa, Tâm Từ có gạt người đâu? Ba của con cũng bám người lắm đấy chứ? Chẳng lẽ ba của ai cũng như vậy à? Tâm Từ đã bảo mà ba nhất định sẽ theo đến thôi mà?"
Mấy đứa nhỏ vui vẻ cười rúc rích, Cố Uyên vỗ vai Mộ Cẩm Quân, chế giễu nói:
"Đến cả lũ trẻ con còn nhận ra rồi, chắc ta không cần phải nói thêm gì nữa nhỉ?"
Mộ Cẩm Quân bị Cố Uyên chọc đến nghiến răng, dì Phương bưng đồ ăn ra bàn, thấy Mộ Cẩm Quân cũng tới liền giục hắn nhanh ngồi vào ăn cơm.
Bữa cơm này diễn ra thật ấm áp, lũ trẻ chỉ cần ở cạnh nhau, thì một bữa ăn đơn giản cũng trở nên thú vị.
Đang ăn, Trình Thư Nghiễn đột nhiên tò mò hỏi Cố Uyên:
"Nhà mới của các người sửa lâu như vậy rồi, vẫn chưa xong hả? Định bao giờ chuyển qua?"
Mộ Cẩm Quân đang ăn cơm, nghe xong liền bật cười thành tiếng! Trong lòng thầm cảm thán:
Cái gì cũng không biết Trình Thư Nghiễn đúng là không có chuyện gì để nói, căn nhà đó Cố Uyên đã chuẩn bị xong làm phòng cưới, xong hôn lễ sẽ trực tiếp chuyển vào!
Mộ Cẩm Quân ngay lập tức cười gian hỏi:
"Đúng đấy, không phải sắp xếp xong cả rồi à? Khi nào chuyển vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận