Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 76: Đậu Đậu ngươi đang nhìn sao Đậu Đậu? (length: 7852)

Đám dân mạng thấy cảnh này khóe miệng mỉm cười liền không dừng lại tới qua, mưa đạn cũng xoát rất nhanh:
"Trời, có nguyên tắc Ninh Ninh, xác nhận hoàn thành nhiệm vụ, trước tiên chính là mua cho muội muội thích bánh ga-tô nhỏ!"
"Ninh Ninh thật, quá có nguyên tắc, nhất định phải đem chuyện nên làm làm xong rồi mới nghĩ đến cái khác."
"Tần Nhiên thật hiểu rất rõ con gái của mình, biết nàng không nhớ được mua cái gì nên dứt khoát không dạy, dù sao con gái nàng sẽ nhìn xem làm."
"Mộ Tâm Từ nhìn bánh ga-tô nhỏ mà ánh mắt sáng rỡ, ta nhìn thôi cũng muốn mua cho nàng.
Ninh Ninh tám phần là để trong lòng rồi. Vừa hoàn thành nhiệm vụ liền đi thỏa mãn ước nguyện của muội muội."
"Cố Vũ Ninh có phải hay không nghĩ đến lần trước hắn cùng Đậu Đậu ở nhà trẻ ăn bánh ga-tô nhỏ làm mẹ ăn dấm rồi? Nói muốn mua bánh ga-tô về cùng mẹ ăn chung?
Lâm Chỉ Khê chỉ nói một câu, Ninh Ninh liền ghi tạc trong lòng, quá ấm!"
"Thật xin lỗi, mặc dù bây giờ là Mộ Tâm Từ cùng với Ninh Ninh, nhưng Tâm Từ vừa rồi nói, Ninh Ninh bánh ga-tô nàng cũng trả tiền thì, ta lại nghĩ đến nhỏ Tinh Tinh.
Nếu là nhỏ Tinh Tinh cùng Tâm Từ một đội, hình tượng ta cũng không dám nghĩ! Hai người bọn họ sợ là sẽ phải ở tại khu đồ ăn vặt mất!
"Mộ Tâm Từ nếu mà cùng Tinh Tinh một đội, các mẹ hôm nay cũng đừng hòng ăn cơm, nhưng ta lại muốn xem!"
Bánh ga-tô nhỏ một khi sắp xếp xong gọn gàng, Cố Vũ Ninh mang theo Mộ Tâm Từ hướng khu đồ ăn vặt đi.
Mộ Tâm Từ vẫn như cũ hết nhìn đông tới nhìn tây cái gì cũng tò mò, bát đĩa nàng muốn nhìn một chút, nhìn thấy nước giặt quần áo cũng muốn dừng lại, hỏi Cố Vũ Ninh các mẹ có cần giặt quần áo không.
Cố Vũ Ninh mua đủ đồ ăn, cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ, thấy muội muội có hứng thú, bèn dỗ nàng đi dạo lung tung một hồi.
Cứ thế mà đi dạo, liền đi dạo đến khu đồ chơi, Mộ Tâm Từ nhìn búp bê mà hai mắt sáng rỡ. Đưa tay liền muốn đi lấy.
Cố Vũ Ninh vội vàng mở miệng:
"Không được a, đồ chơi không thể mang đi."
Mộ Tâm Từ hơi ngẩn người, nhìn kệ hàng búp bê đáng thương mở miệng:
"Thế nhưng là nàng là công chúa a!"
Cố Vũ Ninh đảo mắt nhìn qua những kệ hàng khác, lý trí nói:
"Nhưng mà nó ở đây ở rất tốt mà, ngươi xem, bên kia có lâu đài này, bên kia còn có những công chúa khác chơi cùng nó, ở đây mới là nhà của nó.
Tâm Từ có thể nhìn nó, nhưng đừng mang nó đi nhé, chẳng phải Tâm Từ vừa nói đồ ăn vặt đang gọi con sao? Không đi đón chúng nó à?"
Mộ Tâm Từ nhìn Cố Vũ Ninh đầy mắt sùng bái, cảm thấy ca ca nói rất đúng có đạo lý.
Nàng khoát tay nói tạm biệt với công chúa, thậm chí còn dặn nó phải cùng công chúa khác hòa thuận với nhau.
Nhân viên công tác đẩy xe mua sắm bị hình ảnh này làm cho đáng yêu, không nhịn được lại che miệng cười.
Mộ Tâm Từ cùng Cố Vũ Ninh đi vào khu đồ ăn vặt, Cố Vũ Ninh cầm chút đồ ăn vặt mà mình muốn ăn, hắn không chắc tiền có đủ hay không, chỉ có thể lấy trước rồi tính.
Mộ Tâm Từ cái gì cũng muốn ăn, cứ thứ gì nàng muốn ăn là nàng đều cầm hai phần.
Lúc tính tiền, Cố Vũ Ninh tiền quả thực không đủ, hắn lựa tới lựa lui trong đống đồ ăn vặt của mình rồi lại bỏ bớt một vài thứ.
Mộ Tâm Từ đứng sau lưng hắn cười hì hì đem những đồ ăn vặt hắn bỏ bớt toàn bộ bỏ vào xe mua sắm của mình. Để dì siêu thị tính hết cho nàng.
Vốn dĩ Mộ Tâm Từ không cầm đồ ăn vặt mà Cố Vũ Ninh bỏ, thì tiền của nàng là đủ tiêu.
Nhưng vì cầm những thứ Ninh Ninh bỏ bớt, không cẩn thận lại bị lố tiền.
Mộ Tâm Từ không hề nghĩ ngợi, từng thanh từng thanh bánh ga-tô nhỏ mang ra, bá đạo bảo dì siêu thị cho lui.
Cố Vũ Ninh ngạc nhiên ngăn lại:
"Tâm Từ không phải rất thích bánh ga-tô nhỏ sao?"
Mộ Tâm Từ không hề đau lòng, ngược lại cười hì hì đáp lời:
"Chẳng phải ca ca Ninh Ninh cũng có bánh ga-tô sao? Con với ca ca Ninh Ninh còn có dì ngồi chung một chỗ, một người một miếng chia nhau ăn có được không?"
Cố Vũ Ninh thoáng ngẩn người, cảm thấy hình như cũng không phải không được.
Tuy cái bánh ga-tô nhỏ kia không lớn, nhưng chia ba phần thì có vẻ vẫn ổn, Cố Vũ Ninh nhìn muội Tâm Từ cười vui vẻ như vậy, không khỏi đưa ra câu hỏi:
"Thế Tâm Từ để mẹ con không ăn sao?"
Mộ Tâm Từ tiêu sái hếch mặt:
"Mẹ con không có ăn bánh ga-tô nhỏ đâu, mẹ sẽ ghét bỏ nói: Quá ngọt, sẽ béo!"
Đám dân mạng lập tức bắt đầu thương cảm cho Tần Nhiên:
"Tần Nhiên: Ta không ăn bánh ga-tô chính ta biết là được chứ gì? Ừ, đã hiểu, ta không quan trọng!"
"Thảo nào thiên hậu suýt chút nữa ném quần áo của Tâm Từ đi, hai mẹ con này quả thực là oan gia ngõ hẹp!"
"Mộ Tâm Từ quá đáng yêu, câu nói vừa nãy bắt chước mẹ y như đúc!"
"Ai bảo Tâm Từ chúng ta chỉ có tình yêu trong đầu, Tâm Từ rõ ràng chính là một con bé lanh lợi mà thôi.
Một mình ăn bánh ga-tô thì có gì vui chứ? Đương nhiên là phải cùng ca ca Ninh Ninh và dì cùng nhau ăn chứ."
"Tinh Tinh, ngươi nhìn người ta Tâm Từ xem này, người ta Tâm Từ còn biết một mình ăn bánh ga-tô thì có gì vui đâu? Đương nhiên là phải qua nhà ca ca Ninh Ninh mỗi người một miếng chia nhau ra ăn, còn ngươi, ngươi chỉ biết nhớ mỗi nhà Minh Hiên ca ca mà đi ăn cơm!"
"Cứu mạng, còn có ai nhớ tới Đậu Đậu bên hồ Đại Minh không vậy? Đậu Đậu ngươi đang xem đúng không Đậu Đậu?
Ngươi chỉ cùng Ninh Ninh ăn bánh ga-tô nhỏ, bây giờ có người hình như muốn thu phục cả Lâm Chỉ Khê luôn rồi kìa! Đậu Đậu, kiên cường lên, đừng khóc!"
"Ta thật phục Mộ Tâm Từ, ta cảm giác nàng về nhà sẽ đem nguyên liệu nấu ăn ném cho mẹ, sau đó cầm đồ ăn vặt mà nàng vừa mua, chạy tới nhà Cố Vũ Ninh, bảo Lâm Chỉ Khê làm bữa tiệc cho hai người bọn họ."
Cố Vũ Ninh cùng Mộ Tâm Từ thành công hoàn thành nhiệm vụ, khi lên xe, họ còn khoe chiến lợi phẩm của mình ở "siêu thị" với Tô Diệc Tinh và Tề Minh Hiên, trong xe, vô cùng náo nhiệt.
Tổ tiết mục cho xe lái về bến tàu, các bé lên thuyền.
Tề Minh Hiên có chút do dự, hắn vừa muốn ngồi cạnh Mộ Tâm Từ, vừa lại sợ bị nhỏ Tinh Tinh mắng là quỷ, nhất thời có chút không dám bước lên.
Nhỏ Tinh Tinh không chút do dự vượt lên trước ngồi vào cạnh Mộ Tâm Từ, cười hì hì ngước mắt nhìn Tề Minh Hiên:
"Trên đường về, ta bảo vệ tỷ tỷ."
Tề Minh Hiên nhíu mày, kinh ngạc mở miệng:
"Ngươi là em trai, làm sao mà bảo vệ?"
Tô Diệc Tinh không phục mở miệng:
"Đàn ông thì có gì mà phải sợ, ta còn bảo vệ được ca ca Ninh Ninh, ta còn có thể bảo vệ tiểu Dạ Dạ, ta sao lại không bảo vệ được tỷ tỷ? Ta lợi hại lắm!"
Cố Vũ Ninh nghe Tô Diệc Tinh nói, ở hàng ghế sau cũng cười ra tiếng:
"Đúng vậy, Tinh Tinh là cậu bé dũng cảm nhất!"
Cố Vũ Ninh vừa khen, Tô Diệc Tinh đã giơ tay về phía Tề Minh Hiên:
"Ngươi nhìn xem, ta nói rồi mà, thuyền sắp khởi hành rồi, các bé mau ngồi vào đi, ca Minh Hiên, mau ngồi ngoan nào! Đừng nghịch nữa!"
Tề Minh Hiên nghe Tô Diệc Tinh nói vậy, không hiểu sao lại ngồi ngay ngắn, nhớ đến việc Tô Diệc Tinh lần trước nhặt trứng gà trong ổ gà, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ừ, Tinh Tinh thực sự rất dũng cảm!"
Tần Nhiên cùng Lâm Chỉ Khê vừa làm vừa nói chuyện phiếm cho xong việc giặt quần áo.
Tất cả các mẹ đều đứng ở bên bờ, trông như đang nói chuyện phiếm, kì thực đều đang đợi các con quay lại, các mẹ nhìn thấy thuyền chậm rãi tiến vào gần bờ, ai nấy đều mong ngóng.
Tề Minh Hiên nhìn thấy các em đều xuống thuyền, lúc này mới an tâm đặt chân xuống, Tô Diệc Tinh vừa đặt chân xuống thuyền đã cất tiếng la lớn, thấy Mộc Mộc đứng ở đằng xa, không nhịn được hét lớn:
"Mộc Mộc nhỏ ơi, tụi mình về rồi đây! Lấy được nhiều thứ lắm, mua siêu cấp nhiều luôn!"
Các mẹ tranh nhau đón con.
Lâm Chỉ Khê đứng ở phía xa nhìn Cố Vũ Ninh cười hì hì chạy nhào về phía nàng, nàng dừng lại ở chỗ cũ, ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay, Cố Vũ Ninh chạy thẳng vào lòng Lâm Chỉ Khê ôm chầm.
Cố Uyên đứng ở một bên không nhịn được hừ lạnh:
"Haiz, thằng nhóc này, giờ trong mắt con hoàn toàn không thấy ta nữa rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận