Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 349: Dùng ôn nhu nhất thanh tuyến nói vô cùng tàn nhẫn nhất (length: 7843)

Đậu Đậu bị mọi người nhìn một mặt mờ mịt, Lạc Lê không nhịn được dẫn đầu mở miệng:
"Đậu Đậu, chú nấu cơm dở quá, con hỏi Tinh Tinh xem, chú cho Tinh Tinh làm mì trộn hành dầu, chú ấy cũng kiên trì ăn đấy!
Con xem chú đáng thương quá đi, mở kho vàng nhỏ ra, mời mọi người ăn bữa cơm, có được không? Bây giờ con là người có tiền nhất rồi đó!"
Đậu Đậu vốn còn tưởng chuyện gì, thì ra là vì chuyện này? Đậu Đậu móc thẻ ra không chút do dự:
"Mời! Đậu Đậu mời! Chúng ta ra ngoài ăn tiệc!"
Các khách quý đều giơ ngón tay cái lên với Đậu Đậu, bé Tinh Tinh hậm hực nhìn Tô Văn Kỳ, không nhịn được lầm bầm:
"Đều tại ba ba, nếu Tinh Tinh có thẻ, Tinh Tinh cũng có thể mời! Ba ba đúng là vướng víu! Gây xong Mộc Mộc rồi lại đến Tinh Tinh!"
Tô Văn Kỳ càng tủi thân, đạo diễn thấy các khách quý căn bản không khống chế được, lại muốn chống đối hắn, liền cầm loa nhỏ, sốt ruột nói với các khách quý:
"Không được dùng thẻ của Đậu Đậu! Thẻ của Đậu Đậu phải nộp lại!"
Đậu Đậu sợ hãi trốn sau lưng Cố Vũ Ninh, ôm chặt thẻ trong tay.
Cố Vũ Ninh cũng lo lắng, vươn tay che chở bé Đậu Đậu, Cố Uyên bất mãn liếc đạo diễn, chế nhạo lập tức tuôn ra miệng:
"Ha, đạo diễn, anh quá đáng rồi đấy, người lớn thế này rồi mà còn đi cướp thẻ của con nít!"
Đạo diễn hơi lúng túng gãi đầu, nhất thời có chút không dám hành động, cứ cảm thấy nếu hắn cưỡng ép thu thẻ của Đậu Đậu, đừng nói Trình Thư Nghiễn sẽ không để yên cho hắn, sau khi về nước, đám fan hâm mộ có thể sẽ ở sân bay tập thể thảo phạt hắn!
Trình Thư Nghiễn bình tĩnh như cười mà không cười nhìn đạo diễn, ngữ điệu rất nhẹ, nhưng lại đầy khí thế:
"Thu đi, cứ thu đi! Anh vừa thu thẻ của con gái ta, chân sau sẽ có người đưa thẻ mới tới.
Đạo diễn, tôi khuyên anh đừng uổng phí sức lực, đừng tưởng thu điện thoại của tôi thì tôi sẽ hết cách, tôi chỉ cần nói với ống kính thôi, lập tức sẽ có người hưởng ứng! Không tin thì cứ thử đi!"
Đạo diễn ngơ ngác đứng đực ra đó, phó đạo ở ngoài ống kính, lần đầu gặp được khách quý phản kháng lại mà có khí thế như vậy! Cười không khép miệng lại được!
Bé Tinh Tinh nhìn vẻ mặt bó tay của đạo diễn, liền reo hò lên: A! Đi ăn tiệc thôi!
Một đoàn người hấp tấp ra cửa, xe mà đoàn làm phim thuê đã đợi sẵn ở cổng, mọi người ồn ào lên xe.
Đạo diễn cũng kiên trì muốn đi cùng, Tề Phong Ngôn thấy mọi người đã lên xe ngồi hết, không chút do dự đóng cửa xe lại.
Đạo diễn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhốt ở ngoài cửa, nghiến răng nghiến lợi trong nháy mắt, Tề Phong Ngôn hạ kính xe xuống, giọng nói dịu dàng bắt đầu tuôn ra:
"Đạo diễn, anh đừng đi theo nữa, anh có nhiệm vụ khác, anh phải đi siêu thị mua đồ ăn!
Bữa tối của nhân viên công tác đều nhờ vào anh đấy, anh dẫn cả đoàn đi quay, cũng không thể để bọn họ đói bụng được! Cố lên! Anh làm được mà!"
Lời Tề Phong Ngôn vừa dứt, xe đã vững vàng lăn bánh, Lạc Lê ngồi cạnh Tề Phong Ngôn, phì cười thành tiếng, liên tục giơ ngón tay cái với Tề Phong Ngôn:
"Anh à, em thật không nhìn ra, thì ra anh cũng thâm độc đấy, vừa rồi mặt đạo diễn ngơ ra, không thể tin được!
Anh sắp xếp rõ ràng hết rồi, đúng là dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói những lời tàn nhẫn nhất, tuyệt!"
Đạo diễn nhìn chiếc xe của đoàn làm phim lao nhanh đuổi theo, giậm chân hậm hực tại chỗ, cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm:
"Tề Phong Ngôn có phải lại tìm không ra định vị của mình rồi không? Cướp vị trí của ta thành nghiện rồi phải không? Rốt cuộc ta mới là đạo diễn, hay là hắn mới là đạo diễn?"
Đạo diễn vừa mới nói xong, trơ mắt nhìn ống kính lại dí vào sát mặt, bất đắc dĩ thở dài:
"Sao lại quay tôi thế? Cậu cũng học xấu theo Tề Phong Ngôn hả?
Không đi theo xe đi, cậu quay tôi làm gì? Quay thành nghiện rồi phải không?"
Cư dân mạng nhìn đạo diễn gào thét trước ống kính, dù là do chênh lệch múi giờ nên đã khuya, họ vẫn cười như nắc nẻ.
Thợ quay phim rụt cổ một cái, tủi thân ba ba nói cũng truyền vào:
"Không giấu gì anh, là vì khán giả thích xem anh quá, phó đạo cho anh mở hẳn một phòng livestream riêng rồi, nhiệm vụ của tôi bây giờ là quay anh! Mọi người đang xem đấy, anh diễn cho tốt vào!"
Đạo diễn liếc nhìn ống kính, nhìn thấy bình luận của khán giả đầy màn hình ha ha ha, đột nhiên cảm thấy mình giống như Minh Hiên cùng chung cảnh ngộ, hắn càng thảm thì khán giả lại càng vui.
Đạo diễn bất đắc dĩ cắn răng, quay người rời đi, bắt xe thẳng đến siêu thị, lòng đầy đau khổ chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.
Các khách quý đã đến nhà hàng gần đó, vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc, đối lập rõ ràng với đạo diễn đang vất vả mua sắm.
Trời dần tối, Hạ Tiểu Noãn mới từ siêu thị kéo lê túi lớn túi nhỏ đồ đạc, về đến nhà.
Ở sân bay nhận điện thoại, cảnh tượng quá hỗn loạn, nàng biết Mạc Nghệ có việc bận. Nên tự mình về nhà.
Thấy tủ lạnh trong nhà đã trống rỗng, nên nàng đi siêu thị một chuyến, siêu thị quá ồn ào, nàng căn bản không để ý điện thoại di động reo, về đến cửa nhà mới phát hiện Mạc Nghệ đang đợi ở đó.
Hạ Tiểu Noãn vội vàng chạy đến bên Mạc Nghệ, kinh ngạc mở miệng:
"Học trưởng, anh không phải đi cùng đoàn làm phim sao? Sao lại chạy đến đây? Anh đợi bao lâu rồi? Mật khẩu cổng anh không biết mà, sao anh không vào nhà ngồi chờ?"
Mạc Nghệ đưa tay nhận lấy đồ đạc trong tay Hạ Tiểu Noãn, hơi kinh ngạc với trọng lượng của mấy cái túi này, Mạc Nghệ cảm thấy, mỗi lần gặp Hạ Tiểu Noãn, nàng luôn như một siêu nhân nhỏ tràn đầy sức mạnh. Rõ ràng sinh ra nhỏ nhắn xinh xắn như thế, lại có sức mạnh vô cùng.
Trán nàng lấm tấm mồ hôi, tóc bị gió nhẹ thổi bay, giọng nói êm tai của Mạc Nghệ vang lên:
"Không có chủ nhân, tự tiện vào nhà không hay lắm, ta không đợi lâu, đứng ở đây hóng gió, rất dễ chịu.
Ở sân bay, để nàng tự về nhà, ta thấy hơi lo lắng!"
Tim Hạ Tiểu Noãn đập thình thịch, khoảng cách của nàng và Mạc Nghệ quá gần, Mạc Nghệ như đang trêu chọc trái tim nàng.
Hạ Tiểu Noãn âm thầm quyết tâm, thấp thỏm đưa ra lời mời với Mạc Nghệ:
"Lo lắng thì theo ta thu xếp bữa tối nhé? Nhìn xem, ta mua nhiều đồ ăn thế này, một mình ăn cơm, cô đơn lắm!"
Mạc Nghệ khẽ gật đầu, cất bước theo Hạ Tiểu Noãn vào nhà, tự nhiên thay dép lê của mình, ăn ý cùng Hạ Tiểu Noãn đi về phía phòng bếp.
Hạ Tiểu Noãn vốn muốn nấu cơm cho Mạc Nghệ ăn. Không ngờ, Mạc Nghệ còn thuần thục hơn cả nàng, vừa vào bếp đã chiếm cứ vị trí chủ đạo.
Ngón tay của Mạc Nghệ rất thon dài, ngay cả lúc rửa rau thôi cũng khiến Hạ Tiểu Noãn ngẩn người nhìn, nàng biết trái tim nàng đang dần dần chìm đắm, nàng bắt đầu tham lam, người Mạc Nghệ tốt như vậy, nàng muốn vĩnh viễn giữ hắn ở bên cạnh.
Bữa cơm này của Hạ Tiểu Noãn và Mạc Nghệ, ăn ngon và ấm áp đến cực điểm.
Mạc Nghệ không nói nhiều, nhưng Hạ Tiểu Noãn luôn có thể ở bên cạnh hắn, tìm ra những chủ đề thích hợp, Hạ Tiểu Noãn có một tâm hồn kiên nhẫn mà thú vị.
Chính Mạc Nghệ cũng không biết, một bữa cơm xuống, khóe miệng hắn đã hơi nhếch lên bao nhiêu lần, trước kia khi hắn một mình sống ở căn nhà này, hắn cũng tự mình nấu cơm, nhưng lần nào cũng đều ăn lạnh lẽo, cô đơn.
Bây giờ, đối diện với người có nụ cười cong cong trên môi, cuộc đời lạnh lẽo của hắn, cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận