Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 303: Tiểu Dạ Dạ là ba ba tâm đầu nhục, kia Tinh Tinh là cái gì? (length: 7872)

Tô Văn Kỳ căn bản là không nghĩ đến còn có một màn này, hắn chỉ là vì không biết cái mảnh thủy tinh này giấu ở đâu tốt, mới để ở chỗ này!
Dù sao nhỏ Tinh Tinh nghịch ngợm như vậy, nhỡ đâu giấu chỗ không tốt, cắt vào tay Tinh Tinh, không an toàn.
Hắn càng nghĩ, tiện tay cắm vào chậu hoa trong đất bùn, vốn định đợi mọi người đi rồi, lại lấy ra, nào ngờ hôm nay vui quá, hắn đã sớm quên mất chuyện này.
Bây giờ bị nhỏ Tinh Tinh hiểu lầm, Tô Văn Kỳ vội vàng giải thích:
"Không, không có, ba ba không định đâm tiểu Dạ Dạ, ngươi đừng khóc, ba ba chỉ là tiện tay giấu đi thôi, chẳng phải cũng là vì tạo bất ngờ cho ngươi sao?
Tinh Tinh cũng không thể oan uổng ba ba, cái tiểu Dạ Dạ này chính là bảo bối của ba ba, ba ba mỗi ngày cẩn thận tưới nước bón phân cho nó, đưa nó phơi nắng, ba ba sao nỡ lòng nào đâm nó chứ!"
Tô Diệc Tinh khóc lớn tiếng hơn, ô ô tiếp tục lên án với Hạ Mộc:
"Ba ba ghét bỏ tiểu Dạ Dạ, chê việc tưới nước bón phân phơi nắng cho tiểu Dạ Dạ phiền phức, ba ba muốn dùng bảo bối chúng ta mang về để giết tiểu Dạ Dạ!"
Hạ Mộc vừa xoa nước mắt trên mặt nhỏ Tinh Tinh, vừa hung hăng trợn mắt nhìn Tô Văn Kỳ một cái:
"Ma quỷ, một ngày làm con khóc hai lần, chưa thấy ai làm cha không đứng đắn như ngươi, ngươi còn không mau rút mảnh thủy tinh ra?"
Tô Văn Kỳ có chút dở khóc dở cười, vội vàng lấy mảnh chai rượu từ trong đất bùn ra, cuống quýt giải thích với nhỏ Tinh Tinh:
"Ba ba không có muốn giết tiểu Dạ Dạ, Tinh Tinh nếu còn oan uổng ba ba, ba ba sẽ khóc đấy!
Ba ba khổ quá rồi, nhọc nhằn chăm sóc tiểu Dạ Dạ, hao tâm tổn trí tạo bất ngờ cho Tinh Tinh. Cuối cùng lại nhận kết cục như thế này! Ba ba còn oan hơn Đậu Nga!"
Hạ Mộc nhìn chồng mình mặt mày ủ rũ, trong lòng tức thì mềm nhũn, ngồi xổm bên cạnh nhỏ Tinh Tinh thấy Tinh Tinh khóc đỏ mắt, dịu dàng an ủi:
"Tinh Tinh đừng khóc, nghe mẹ nói, cái mảnh thủy tinh kia đâu có đâm vào người tiểu Dạ Dạ, nó đâm vào đất, ba ba của con là đang xới đất cho tiểu Dạ Dạ đấy.
Tinh Tinh nghĩ xem, nếu Tinh Tinh mà đắp chăn bông vừa dày vừa nặng, lại còn bị dội nước, Tinh Tinh có phải sẽ khó thở không? Tiểu Dạ Dạ cũng vậy, đất nén chặt quá, tiểu Dạ Dạ khó chịu lắm.
Ba ba dùng đồ vật chúng ta mang về để xới đất cho tiểu Dạ Dạ, nó sẽ dễ chịu hơn nhiều!
Tuy ba ba dùng công cụ không đúng, nhưng Tinh Tinh hiểu cho ba ba mà đúng không?
Ba ba vừa nghịch ngợm lại hay gây chuyện, Tinh Tinh có thể tha thứ cho ba ba không?"
Hạ Mộc vừa dứt lời, Tô Văn Kỳ có chút kinh ngạc, hắn căn bản không hề nghĩ đến chuyện này!
Hạ Mộc lườm hắn một cái, ra hiệu cho hắn bằng ánh mắt, âm điệu cũng cao hơn rất nhiều:
"Ma quỷ, có phải muốn xới đất cho tiểu Dạ Dạ nên mới làm như vậy không?"
Tô Văn Kỳ vội gật đầu, đột nhiên cảm thấy lão bà mình như có phép thần thông, lần nào con trai bị mình làm cho khóc, nàng đều có thể dễ dàng giải quyết.
Nhỏ Tinh Tinh lúc này mới ngừng khóc, nhìn mặt Tô Văn Kỳ:
"Thì ra là như vậy? Xin lỗi, Tinh Tinh đã oan uổng cho ba ba, ba ba phải thật chăm chỉ xới đất hàng đêm, để hàng đêm dễ chịu.
Nhưng mà, ba ba vừa nói tiểu Dạ Dạ là 'tâm đầu nhục' của ba ba, vậy Tinh Tinh là cái gì?"
Câu hỏi này của Tinh Tinh không chỉ làm Tô Văn Kỳ ngớ người, mà ngay cả Hạ Mộc cũng đứng ngây tại chỗ.
Ý chí sinh tồn mãnh liệt thúc đẩy bộ não Tô Văn Kỳ bắt đầu hoạt động với tốc độ cao, nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra được một từ thích hợp.
Nhỏ Tinh Tinh bĩu môi hừ với ba ba một tiếng, vẫn còn chưa hết giận, kéo tay mẹ đi vào phòng ngủ.
Tô Văn Kỳ còn muốn vùng vẫy lần nữa, ngăn Tinh Tinh lại thốt ra:
"Chưởng, lòng bàn tay sủng?"
Tô Diệc Tinh căn bản chưa từng nghe qua từ này, vẻ mặt ghét bỏ.
Hạ Mộc nhíu mày thành chữ Xuyên, kéo nhỏ Tinh Tinh đi không chút do dự, vừa đi vừa càu nhàu với Tô Văn Kỳ:
"Cái tên ma quỷ ba ba này trong đầu toàn chứa cái gì kỳ quái vậy!
Cái gì tâm đầu nhục lòng bàn tay sủng? Hắn thường xem mấy truyện ngôn tình tổng tài bá đạo ở đâu ra vậy? Ta nổi cả da gà rồi đây!"
Tô Văn Kỳ trơ mắt nhìn cửa phòng ngủ "phịch" một tiếng đóng lại, cúi đầu nhìn mảnh thủy tinh trong tay.
Bất đắc dĩ lầm bầm trong lòng: Hắn làm sao cái gì cũng bị người ta chê vậy? Muốn ôm lấy mình đáng thương một cái quá!
Cố Vũ Ninh về đến nhà, vui vẻ hỏi Phương di có xem nhỏ Tinh Tinh trên TV không.
Phương di đang giúp Ninh Ninh tắm, Ninh Ninh cứ líu ríu kể với Phương di là Tinh Tinh em trai giỏi giang thế nào.
Hôm nay Phương di cũng ở nhà xem quảng cáo của Tinh Tinh, thấy Ninh Ninh thích Tinh Tinh như vậy không khỏi mở miệng hỏi:
"Ninh Ninh hình như vừa đi tham gia chương trình liền đặc biệt quan tâm Tinh Tinh, có phải là Ninh Ninh vừa gặp Tinh Tinh đã cảm thấy rất thân với Tinh Tinh rồi không?"
Cố Vũ Ninh nghĩ ngợi một lát, ha ha cười nói:
"Không phải ạ, Ninh Ninh đến giờ vẫn còn nhớ, lần đầu Ninh Ninh gặp em trai Tinh Tinh, lúc Ninh Ninh đào củ sen không giỏi, em bé tí đã quay sang định giúp Ninh Ninh đào rồi.
Là Tinh Tinh vừa thấy Ninh Ninh đã coi Ninh Ninh là anh trai, lại tốt với Ninh Ninh, lại thân với Ninh Ninh. Cho nên Ninh Ninh mới luôn muốn chăm sóc và động viên em ấy.
Em trai Tinh Tinh tuy nhỏ nhất, nhưng em ấy rất dũng cảm và thông minh!
Không chỉ có Tinh Tinh, mà cả Tâm Từ và anh Minh Hiên đều rất tốt với Ninh Ninh, bọn họ đều là bạn tốt của Ninh Ninh!"
Phương di tắm xong cho Ninh Ninh, mặc cho bé bộ đồ ngủ thoải mái, nhìn Cố Vũ Ninh vui vẻ kể về các bạn thì rất mừng. Trong lòng không khỏi cảm thán:
Cố Uyên kỳ thực giống như Ninh Ninh, trong lòng anh ấy rất mềm mại, ai đối tốt với anh ấy, anh ấy đều nhớ rất rõ.
Nếu khi còn bé Cố Uyên có thể được như Ninh Ninh bây giờ, ấm áp như vậy, anh ấy sẽ không phải phòng bị nhiều như thế với người khác. Có lẽ bên cạnh anh ấy đã có nhiều bạn bè hơn.
Cố Uyên thấy Ninh Ninh lớn lên trong tình yêu thương, hòa thuận với bạn bè, chắc trong lòng cũng được chữa lành, hồi nhỏ anh ấy đã không được trải qua một tuổi thơ tươi đẹp, vậy mà một Cố Vũ Ninh bé nhỏ lại đang từng bước trải qua điều đó.
Cố Uyên tranh thủ lúc Lâm Chỉ Khê đi tắm để giải quyết một chút công việc, trợ lý nhỏ dạo gần đây cứ chạy ba đầu công ty, đoàn phim, bệnh viện, nhưng cậu ta chưa hề phàn nàn mệt mỏi, luôn chăm chỉ sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Cố Uyên liếc qua kịch bản của mình ngày mai, mọi thứ suôn sẻ thì buổi sáng là xong, anh cầm điện thoại lên liên hệ với Hạ Mộc, hai người bí mật bàn bạc về thời gian. Trợ lý nhỏ trên điện thoại di động đã nhận được chỉ thị của Cố Uyên:
"Mai buổi sáng cậu đừng đến đoàn phim, tôi đang đặt một ít đồ gia dụng, mai sẽ giao tới, địa chỉ và mật khẩu cổng tí nữa tôi sẽ gửi cho cậu.
Ngày mai nhân viên giao hàng sẽ liên lạc với cậu, khi nào đồ gia dụng giao tới xong, buổi chiều cậu tới công ty chờ tôi. Tôi sẽ tranh thủ tới xem bộ phận kinh doanh thời trang đã tiến triển đến đâu rồi."
Biệt thự mới của Cố đổng, trợ lý nhỏ đã tới không biết bao nhiêu lần, cây xanh trong sân đều do cậu ta tự tay chăm chút, cậu ta cứ ngỡ biệt thự sắp có đồ gia dụng mới thôi, còn thầm nghĩ Cố đổng có phải bận quá hóa lú không, địa điểm đó anh ta đã thuộc như lòng bàn tay rồi, còn cần gửi địa chỉ sao?
Đến khi nhận được tin nhắn có địa chỉ, trợ lý nhỏ vô cùng ngạc nhiên, chỗ này không xa bệnh viện lắm, giao thông cũng rất tiện, nhưng, Cố Uyên đây là ý gì? Lại định mua nhà mới sao?
Trợ lý nhỏ nghĩ mãi không ra, chỉ còn cách đi ngủ một giấc cho ngon giấc, tính mai dậy sớm đi xem thế nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận