Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 371: Ngươi muốn, tất cả đều có (length: 8163)

Các bạn nhỏ cũng thuận theo ánh mắt của các mẹ nhìn về phía sau, mấy chiếc xe đạp trẻ em mới tinh, không biết từ lúc nào đã được đẩy vào trong sân.
Đậu Đậu nhìn xe đạp, vỗ vai Ninh Ninh, một mặt tò mò nghiên cứu:
"Ninh Ninh, ngươi biết đi xe đạp à? Đậu Đậu hình như không biết loại này, Đậu Đậu chỉ biết đi xe thăng bằng thôi!"
Cố Vũ Ninh lắc đầu, ba ba cũng không dạy hắn đi xe đạp, nhưng nhìn cũng chỉ có thêm hai cái bàn đạp so với xe thăng bằng hắn hay chơi thôi, chắc là không khó?
Tô Diệc Tinh vừa thấy xe đạp đã hùng hồn nói:
"Trên đường không phải rất nhiều người đi cái này sao, Tinh Tinh tuy chưa đi bao giờ, nhưng Tinh Tinh cảm giác mình biết!"
Mộ Tâm Từ phì một tiếng bật cười, nàng học rồi, nhưng không học được, suýt ngã đau, khóc nhè nói không đi, mẹ cũng không ép nàng học tiếp!
Tề Minh Hiên cũng nhìn bé Tinh Tinh. Chắc chắn nói:
"Tinh Tinh đừng coi thường xe đạp này, nó thật sự không dễ đi đâu, Minh Hiên từng đi loại xe có hai bánh phụ phía sau rồi, có khi đi nhanh quá, giữ không được, trong lòng sợ lắm, đừng nói là loại chỉ có hai bánh, chắc chắn càng khó đi!"
Tô Diệc Tinh ngẩng đầu nhìn Mộc Mộc, trong lòng kích động, Tống Mộng Oánh dùng giọng phát thanh viên hoàn hảo, đĩnh đạc đọc nhiệm vụ trên thẻ:
"Trong cuộc sống, lúc nào cũng thấy các mẹ tất bật chăm sóc các con, rất nhiều ba ba lại không thực sự có thời gian bên cạnh con cái, nhiệm vụ hôm nay, để các ba ba tiến hành thử thách!
Các ba ba cần đảm bảo an toàn cho các bạn nhỏ, dạy các bạn nhỏ tập đi xe đạp!"
Tống Mộng Oánh đọc nhiệm vụ cố ý kéo dài âm hai chữ ba ba, còn không ngừng nháy mắt với Mộc Mộc, vừa đọc xong nhiệm vụ, Hạ Mộc đã hưng phấn đập tay với Tống Mộng Oánh, cười đểu nhìn Tô Văn Kỳ:
"Đến lúc nhìn anh thể hiện rồi đó, con Tinh Tinh nhỏ bé của chúng ta giao cho anh đó!
Đã nói là ba ba dạy, các mẹ có phải ngồi một bên nhìn là được không? Ta đi pha cà phê đây! Hôm nay nắng đẹp quá, vừa hay cùng nhau phơi nắng!"
Tần Nhiên có chút nghi ngờ nhìn Mộ Cẩm Quân, lo lắng nói cũng buột ra miệng:
"Anh làm được không? Tôi từng thử thách một lần rồi, Tâm Từ dù là con gái tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói thật, con bé hình như không có cảm giác thăng bằng nào hết!"
Mộ Cẩm Quân còn chưa kịp phản ứng, Cố Uyên đã tiếp lời:
"Cái này có thể trách Tâm Từ sao? Mộ Cẩm Quân cảm giác thăng bằng cũng có hơn gì đâu!"
Mộ Cẩm Quân hít sâu một hơi, không nhịn được phản bác:
"Ha ha, tôi còn chưa nói móc anh đó, anh lại đi nói móc tôi rồi à?
Cảm giác thăng bằng của anh tốt á? Lúc đi học cái hố lớn do ai ném vào bồn hoa vậy? Ép hỏng bao nhiêu hoa cỏ?"
Cố Uyên vốn không muốn nhắc tới chuyện cũ, dù sao Mộ Cẩm Quân "Ác miệng game thủ" tiếng tăm lừng lẫy, hắn nhắc tới mấy chuyện cũ này, có hơi làm hỏng hình tượng của Mộ Cẩm Quân, nhưng Mộ Cẩm Quân đã nhắc trước, hắn cũng không khách khí nữa.
Cố Uyên nheo mắt, bất đắc dĩ nhìn Mộ Cẩm Quân, hờ hững nói:
"Anh còn mặt mũi nói à? Sao tôi lại ngã vào? Còn không phải tại anh không giữ thăng bằng lao vào bồn hoa, tôi đưa tay kéo anh lại bị anh kéo theo xuống theo à? Hảo tâm coi như lòng lang dạ thú đúng không?
Nếu Tâm Từ mà học không được xe đạp, vậy chắc chắn là tại anh!"
Mộ Cẩm Quân và Cố Uyên lại bắt đầu màn đấu võ mồm hàng ngày, Lạc Lê như người ngoài cuộc, nghe thấy rất thích thú.
Trong lòng hắn đã kết luận, mỗi lần đấu võ mồm với Cố Uyên, Mộ Thần luôn là người chịu thiệt.
Nhưng lần nào Mộ Thần cũng là người mặt dày châm ngòi chiến sự, quả thực là vừa dở vừa mê!
Lạc Lê có đủ lý do để tin, cái miệng độc của Mộ Thần là do năm tháng ở cạnh Cố Uyên mà thành!
Đạo diễn thấy Lạc Lê như người ăn dưa ngồi hóng chuyện cười không khép miệng, liền cầm loa nhỏ gọi Lạc Lê:
"Lạc Lê, cậu đừng cười, có phải cậu nghĩ cậu có thể cùng các mẹ hưởng thụ ánh nắng không hả? Nhìn cậu kìa, vui chưa!"
Lạc Lê ngơ ngác:
"Cái này cũng tìm tới tôi? Các bạn nhỏ đều có ba ba dạy, tôi cái thằng chú thực tập này đi dạy ai? Sao, ba ba dạy đi xe đạp còn cần trợ giáo à?"
Đạo diễn gian xảo, hắn hiện tại đã học thói xấu của các ba ba, còn tìm ra không ít chiêu nhỏ giúp chương trình hút view, cười đểu nói với Lạc Lê:
"Trợ giáo á? Cậu nghĩ hay quá, cậu biết đi xe đạp à? Cậu làm trợ giáo á? Ta muốn để cậu cùng các bạn nhỏ cùng nhau học!"
Lạc Lê nhìn mấy chiếc xe đạp trẻ em trong sân, mặt đầy câm nín:
"Nhỏ vậy á? Tôi chân dài hai mét thế này sao mà đi được!
Lại còn, tôi học ai bảo? Cái ông đạo diễn xấu xa này, sao ông biết tôi không biết đi?"
Đạo diễn đắc ý chỉ chóp mũi mình:
"Sao ta biết hả? Rõ ràng cả mạng đều biết mà!
Lần trước lúc Cố Uyên đi xe điện ba bánh, chính cậu nói cậu còn không biết đi hai bánh, ta đây cho cậu một cơ hội học kỹ năng.
Về phần ai bảo thì, chúng ta bạn thân, cậu còn không nghĩ ra?"
Lạc Lê kinh ngạc, vừa định từ chối, bé Tinh Tinh thấy chú Lạc Lê vẻ mặt nghi ngờ liền hỏi:
"Chú cao lớn vậy mà không biết đi xe nhỏ à? Chú phải cố lên đó nha! Chú Cố Uyên của con cái gì cũng biết!"
Lạc Lê không chịu được nhất là bị bé Tinh Tinh coi thường, nên giở chiêu cuối với đạo diễn:
"Đạo diễn, cho tôi học cũng được, đổi cho tôi chiếc xe lớn, xe nhỏ này tôi làm hỏng thì sao?
Đến lúc đó truyền thông đưa tin nhất định sẽ giật tít "Nam thần idol làm hỏng xe đạp trẻ em", tôi mất mặt chết sao?"
Vẻ cao ngạo lộ rõ trên mặt đạo diễn:
"Có chút lợi lộc nhỏ mà, ta là nghĩ cho cậu đó chứ, cậu cái mặt này, câu mất hồn biết bao cô gái, lỡ ngã xước mặt, ta sợ có người tìm ta tính sổ!
Xe đạp càng nhỏ, cậu ngã càng nhẹ, cậu hài lòng chưa?"
Đạo diễn nói xong, không để ý đến kháng nghị của Lạc Lê nữa, mà gọi các bạn nhỏ đi chọn xe đạp mình thích.
Các mẹ cũng lần lượt bước vào sân, trong sân bày sẵn ghế nằm, vừa hay cho các mẹ nghỉ ngơi, Hạ Mộc đã pha xong cà phê, sắp xếp cho các mẹ cầm.
Tất cả đã sẵn sàng, đạo diễn vừa định ra ngoài thì phát hiện Trình Thư Nghiễn dừng chân, đối diện ống kính.
Tim đạo diễn trong nháy mắt như lên tận cổ, sợ vị tổng tài bá đạo khó lường này lại định làm trò gì nữa.
Trình Thư Nghiễn mím môi nhẹ, nhìn các mẹ đã ngồi vào ghế trong sân, rồi ra lệnh cho ống kính:
"Lần trước phòng ăn, đồ ăn rất ngon, đồ ngọt cũng không kém, mau chóng sắp xếp!"
Trình Thư Nghiễn nói xong, nhanh chân đi vào sân, đạo diễn sững sờ tại chỗ, mặt lại méo mó, miệng vẫn lẩm bẩm:
"Trình tổng đúng là quá đáng, mới sáng sớm, đã đòi uống trà chiều rồi, thật là chịu nổi!"
Hạ Mộc đang say sưa uống cà phê, vừa nằm trên ghế vừa cảm thán với Lâm Chỉ Khê:
"Đây là cái giờ thần tiên gì vậy, nếu bây giờ có miếng bánh sô cô la núi lửa bày ra trước mặt, tôi có thể hạnh phúc đến một tầm cao mới luôn!"
Lâm Chỉ Khê cười nhẹ, Tần Tư Tuyết cũng phụ họa:
"Nghe cậu nói vậy, tôi cũng thèm rồi, nhưng mà chúng ta không đủ nguyên liệu, không thì, tôi có thể đi nướng!"
Trình Thư Nghiễn thấy bà xã mặt mày đầy tiếc nuối, liền thờ ơ nói:
"Không cần em động tay, em cứ ngồi đợi là có, em muốn gì cũng có!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận