Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 23: Mụ mụ cũng không cho phép khóc a (length: 7962)

Lâm Chỉ Khê trong tay Khương Trà ấm áp, từ đầu ngón tay của nàng một mực lan tỏa đến đáy lòng, Cố Uyên bước chân trở về phòng, nhẹ nhàng ôm lấy Cố Vũ Ninh, lại một lần nữa ôm về phòng của bảo mẫu a di.
Cố Uyên vào phòng tắm rửa đi những mệt mỏi trên người, dạo gần đây, hắn càng lúc càng không thể khống chế lòng mình, càng ngày càng muốn đến gần Lâm Chỉ Khê, luôn không yên tâm về nàng, dù mệt mỏi đến đâu cũng muốn về nhà xem sao.
Lâm Chỉ Khê chắc chắn không biết, Cố Uyên đứng ở cửa nghe thấy nàng líu lo tranh cãi với Tư Thừa Trạch, đáy lòng vui sướng biết bao.
Hắn vốn tưởng rằng Lâm Chỉ Khê đã rơi xuống vực sâu sẽ không bao giờ ngoi lên nhìn hắn thêm lần nào nữa, hắn đã tuyệt vọng rất nhiều lần, nhưng Lâm Chỉ Khê lại âm thầm bắt đầu mang đến cho hắn bất ngờ.
Hắn không chắc Lâm Chỉ Khê đã hoàn toàn buông bỏ Tư Thừa Trạch chưa, nhưng ít nhất, có một tia hy vọng.
Cố Uyên từ phòng tắm đi ra, Lâm Chỉ Khê cuộn mình trong chăn ngẩng đầu, Khương Trà đã sớm uống hết, cả ngày mệt mỏi khiến Lâm Chỉ Khê hơi uể oải, giọng nói cũng mềm nhũn:
"Ta tưởng đêm nay ngươi sẽ không về, sao muộn thế này rồi mà còn chạy tới chạy lui? Có phải ngươi không yên tâm để ta trông Ninh Ninh không?"
Cố Uyên tắt đèn, giọng rất nhẹ:
"Ta không biết em có xem bình luận trực tiếp không, đám dân mạng nói đúng trọng tâm đấy, bảo nhà chúng ta, người đáng lo không phải Cố Vũ Ninh mà là em."
Lâm Chỉ Khê ngạc nhiên quấn trong chăn phản đối:
"Vậy là anh không yên tâm về Ninh Ninh? Anh không yên tâm về ta sao? Ta một mình có thể làm nổ nóc nhà hả?"
Cố Uyên cười khẽ chế giễu:
"Anh chủ yếu lo, con gấu túi nhỏ buổi tối không có gì ôm thì ngủ không được."
Không khí trong chớp mắt ngưng đọng vài giây, Lâm Chỉ Khê muốn phản bác lại không tìm được từ ngữ thích hợp.
Cố Uyên nói quá mập mờ, Lâm Chỉ Khê trong bóng tối mặt đỏ bừng, cái gì mà con gấu túi? Lâm Chỉ Khê đưa tay lấy chiếc gối đầu bên cạnh đặt giữa Cố Uyên và mình, lời nói hùng hổ:
"Lấy gối làm ranh giới, tối nay ai cũng đừng nghĩ vượt qua ranh giới này, ai là con gấu túi nhỏ, ta không nhận!"
Ý cười của Cố Uyên lại tùy ý tràn ngập khắp phòng ngủ, Lâm Chỉ Khê không nhịn được che đi khuôn mặt ngượng ngùng:
"Đừng cười, ngủ đi, ta cũng muốn ngủ, sáng mai ta còn phải đi đưa Cố Vũ Ninh, anh trước khi đi gọi ta dậy."
Cố Uyên tuy đáp lời nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo, ngón tay khẽ chạm vào chiếc gối ôm mềm mại nằm giữa hắn và Lâm Chỉ Khê, hắn ghét cái ranh giới Sở Hà này, hận không thể ném nó đi.
Cũng may, Lâm Chỉ Khê buồn ngủ nói ngủ là ngủ ngay, chẳng mấy chốc hơi thở đã đều đặn, lúc này Cố Uyên mới nhẹ nhàng ngồi dậy, một tay lấy gối ôm dời ra, cẩn thận mở điện thoại của mình.
Bị Lâm Chỉ Khê làm cho tức sôi máu Tư Thừa Trạch vừa chợp mắt, điện thoại liền vang lên, trong lòng có chút mừng thầm, cho là Lâm Chỉ Khê sau khi nói lời cay đắng lại hối hận ba ba chạy đến xin lỗi.
Mỉm cười ấn mở điện thoại mới ngẩn người ra.
Trong giới giải trí, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, hắn thêm Wechat của Cố Uyên từ khi nào hắn đã sớm không nhớ rõ, chỉ là cái người chưa từng nhắn tin gì cho hắn đột nhiên gửi tin, ngữ khí không thiện đâm vào mắt Tư Thừa Trạch:
"Trước kia ta nhẫn nhịn là vì tôn trọng Lâm Chỉ Khê, bây giờ nếu cậu một mực khiêu khích, tôi nhất định sẽ ra tay trước cả Lâm Chỉ Khê. Tôi sẽ không giống cậu, trốn ở phía sau, đẩy Lâm Chỉ Khê ra đầu sóng ngọn gió.
Còn nữa, ăn nhờ ở đậu thì phải có thái độ ăn bám, cậu tự liệu mà làm."
Tư Thừa Trạch tức giận ném điện thoại ra ngoài, Lâm Chỉ Khê phản công, Cố Uyên chế giễu, khiến Tư Thừa Trạch nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ rất lâu, không cam lòng cầm điện thoại lên, hung hăng trả lời:
"Chỉ là hợp đồng vợ chồng thôi, anh quản rộng quá rồi đấy, trước ống kính thì giả bộ ân ái, lòng của Tiểu Khê, căn bản không hướng về anh."
Tư Thừa Trạch cố ý trêu ngươi, mình không thoải mái thì hắn cũng không có ý định cho Cố Uyên sống tốt, chỉ là tin nhắn vừa gửi đi, Tư Thừa Trạch lại cắn răng. Nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ trên màn hình, bất đắc dĩ nhíu mày:
"Tê, Cố Uyên thật là ác độc, đây là? Nói xong đã chặn luôn rồi?"
Cố Uyên đêm đó ngủ rất ngon, trời vừa sáng hắn liền tỉnh, Lâm Chỉ Khê cuộn tròn trong ngực hắn, mềm mại như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, Cố Uyên cười khẽ, ý xấu kéo tay Lâm Chỉ Khê lại.
Rồi hạ giọng gọi Lâm Chỉ Khê tỉnh dậy.
Lâm Chỉ Khê vừa mở mắt đã thấy đôi mắt trêu tức của Cố Uyên, tay mình lại đang đặt trên eo hắn, hai người gần sát nhau, Lâm Chỉ Khê lập tức tỉnh táo, theo phản xạ có điều kiện bật ra.
Lấy chăn che mặt mình lại, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cố Uyên kéo chăn đang che mặt nàng xuống, cười nhẹ mở miệng:
"Che gì mà che? Sở Hà hán giới có tác dụng gì? Con gấu túi nhỏ căn bản không quản."
Lâm Chỉ Khê mặt đỏ bừng ngượng ngùng, không nhịn được xoay người đưa lưng về phía Cố Uyên, miệng nhỏ kêu than:
"Tỉnh rồi thì mau đi quay phim đi."
Cố Uyên nhìn Lâm Chỉ Khê không dám đối mặt, nhíu mày đứng dậy. Lâm Chỉ Khê tai luôn vểnh lên, cho đến khi nghe thấy Cố Uyên ra khỏi nhà mới đột ngột ngồi dậy trên giường. Lặng lẽ đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn khuôn mặt ửng hồng trong gương, tự chế giễu bản thân đủ điều:
"Lâm Chỉ Khê, có phải mày không có tiền đồ không? Kiếp trước cuối cùng rồi mà vòng tay ôm ấp thoải mái đó vẫn còn ám ảnh mày? Sao cứ luôn chui vào lòng Cố Uyên thế?"
Lâm Chỉ Khê trong phòng tắm loay hoay rất lâu mới chỉnh tề đi ra ngoài, Ninh Ninh đã thức dậy đang đánh răng, đoàn làm chương trình vừa mở thiết bị trực tiếp, dân mạng đã nhìn thấy Cố Vũ Ninh tinh thần phấn chấn nhìn mặt Lâm Chỉ Khê:
"Ninh Ninh đã bảo rồi, mẹ không cần đưa đâu, mẹ có thể ngủ thêm chút nữa."
Lâm Chỉ Khê cau mày với Cố Vũ Ninh, cố tình giả vờ ủy khuất:
"Vừa nghĩ đến việc con đi nhà trẻ, không ai bầu bạn với mẹ, mẹ liền ngủ không được."
Cố Vũ Ninh lộ ra vẻ mặt thâm sâu, tranh thủ lúc Lâm Chỉ Khê đi lấy chìa khóa, kéo tay bảo mẫu a di, mặt đắc ý nói:
"A di thấy không? Mẹ không thể rời xa con, nhìn mẹ cau mày chưa? Mẹ giờ như thích con chết được ấy."
Nhân viên công tác tại hiện trường bật cười, Ninh Ninh dương dương tự đắc lên xe của Lâm Chỉ Khê, bảo mẫu a di không yên lòng cũng đi theo.
Lâm Chỉ Khê lái xe đến cổng trường mẫu giáo của Cố Vũ Ninh, vừa dừng xe, đang muốn chế giễu Cố Vũ Ninh vài câu, bảo hắn ở nhà trẻ không nên nhớ mẹ mà lén khóc.
Không ngờ, Cố Vũ Ninh được bảo mẫu a di bế từ ghế an toàn xuống, đột ngột chạy đến trước mặt Lâm Chỉ Khê, cho nàng một cái ôm thật chặt.
Thậm chí dùng bàn tay nhỏ bụ bẫm nâng mặt Lâm Chỉ Khê, giọng nói mềm mại:
"Mẹ, con đi học đây, không sao đâu, thời gian trôi nhanh lắm, buổi tối Ninh Ninh tan học là sẽ về nhà, nếu mẹ quá nhớ Ninh Ninh, nhà trẻ của Ninh Ninh có camera giám sát, mẹ có thể dùng điện thoại xem Ninh Ninh mà.
Mẹ cũng không được khóc đâu nha, cả nước cô chú dì đang nhìn mẹ đấy, khóc sẽ bị xấu mặt đó."
Cố Vũ Ninh nói xong, an ủi vỗ vỗ lưng Lâm Chỉ Khê, sau đó đầy vẻ lo lắng kéo tay bảo mẫu a di đi về phía nhà trẻ, không đi được hai bước, vẫn sợ mẹ khóc, quay đầu ba ba chạy lại, từ trong túi lấy ra một viên kẹo đặt vào lòng bàn tay Lâm Chỉ Khê.
Lâm Chỉ Khê nhìn bóng lưng Cố Vũ Ninh đi xa, không nhịn được bật cười:
"Chết thật rồi, lớn ngần này rồi, bị một thằng nhóc con coi như trẻ con dỗ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận