Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 341: Đi không đi qua liền nguyên địa bày nát (length: 8208)

Phó đạo nghe đạo diễn nói dễ dàng như vậy liền lên tiếng, ưu sầu ẩn sau lưng người quay phim, căn bản không dám nhìn mặt nhóm khách quý.
Tô Văn Kỳ mặt đầy kinh ngạc, hắn lần trước đến ghi hình chương trình, thật sự là không nhìn rõ tình hình, hiện tại mới phát giác đạo diễn này đơn giản là một bụng ý nghĩ xấu!
Nếu như ở trong nước, người không có đồng nào có thể còn dễ giải quyết. Đến nước ngoài, chưa quen cuộc sống nơi đây, một xu cũng không có, đây chẳng phải muốn để bọn họ đi xin ăn ở xứ người?
Tề Phong Ngôn vẫn cứ bình tĩnh, bọn họ làm công việc khảo cổ lâu năm, đã trải qua đủ loại hoàn cảnh, sinh tồn nơi hoang dã hắn không hề để ý, cùng lắm thì cho bọn trẻ phổ cập kiến thức khoa học về sinh tồn ở hoang dã!
Lạc Lê rõ ràng có chút bối rối, vội vàng nhìn xung quanh, trước kia nhóm của bọn họ nổi tiếng, thu hút rất nhiều fan nước ngoài, cũng không biết bên này có ai có thể giúp hắn nhờ vả hay không!
Các bạn nhỏ cũng có chút không biết làm sao, Tề Minh Hiên rướn cổ nhìn tấm thẻ nhiệm vụ trong tay mẹ, mở miệng hỏi:
"Mẹ ơi, trên thẻ nhiệm vụ có bản đồ không, chúng ta đi đến được không? Ba không phải đã nói sao, chỉ cần có kiên nhẫn, có nghị lực, có thể kiên trì thì không có con đường nào không thể đi!"
Ninh Ninh nhỏ nghe anh Minh Hiên có chút lo lắng nhìn mặt mẹ, nghĩ nghĩ, kéo tay Cố Uyên:
"Ba ơi, Ninh Ninh không sợ mệt, xa mấy Ninh Ninh đều có thể đi!
Nhưng mà mẹ không được, chân mẹ sẽ đau, nếu mẹ mệt, ba có thể cõng mẹ không?
Ninh Ninh bây giờ quá nhỏ, không cõng được mẹ, Ninh Ninh lớn lên nhất định sẽ cõng được!"
Lâm Chỉ Khê vui mừng xoa đầu Ninh Ninh, vội vàng lên tiếng:
"Ba còn phải kéo hành lý, mẹ có yếu đuối vậy đâu? Ninh Ninh có thể đi bộ, mẹ cũng có thể đi!
Nhưng mà, chúng ta đi bộ qua chắc là rất không có khả năng, ngay cả bản đồ cũng không có, chúng ta không biết đường!"
Tần Tư Tuyết nhìn địa chỉ trên tấm thẻ nhiệm vụ khẽ cười:
"Đường thì ta biết, nhưng mà đi qua, tất cả sẽ đều mệt lả xuống!"
Tiếng Tần Tư Tuyết vừa dứt, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía đạo diễn.
Vừa nãy đạo diễn còn đầy khí thế trong lòng, giờ thì lại căn bản không dám nhìn mặt Cố Uyên. Da đầu trong nháy mắt liền tê dại, muốn kéo phó đạo diễn cùng chìm, nhưng lại không biết cái tên gian xảo kia trốn đi đâu rồi.
Tần Nhiên lạnh lùng nói với đạo diễn:
"Đã hiểu, đây là vừa xuống máy bay đã để chúng ta tự sinh tự diệt!
Đạo diễn, ngươi tính toán đúng là hay thật, nhưng lương tâm của ngươi không đau à?
Khi Trình tổng thuê máy bay, ngươi trên máy bay ăn tận ba miếng bò bít tết, vừa xuống máy bay đã trở mặt không quen?"
Mộ Cẩm Quân nhìn vợ mình nói trúng tim đen, không nhịn được uể oải thêm vào một câu:
"Không chỉ vậy, còn có một miếng pizza nữa!"
Đám cư dân mạng bị một câu của Mộ Cẩm Quân làm cho cười không ngớt, bình luận như mưa đầy màn hình:
"Đạo diễn, lúc ngươi ăn uống thoải mái không nghĩ tới à?
Hai vợ chồng nhà này đúng là mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, tính toán cả cho ngươi luôn rồi kìa!"
"Tôi thật sự buồn cười chết mất với Tần Nhiên và Mộ Cẩm Quân, một người thì nói trúng tim đen, một người thì không lưu tình chút nào, nếu hai người bọn họ thương lượng cùng nhau mắng người thì có thể làm cho người ta tức chết luôn ấy chứ!"
"Hay là hết mùa chương trình này thì trực tiếp mở chương trình Đại Vị Vương cho đạo diễn đi? Dù sao đạo diễn ăn một hơi được nhiều như vậy mà!"
"Mọi người đều chú ý tới đạo diễn, chỉ có tôi là chú ý tới việc Trình tổng vừa đến đã thuê cả máy bay à?
Trình tổng đúng là Trình tổng, về việc ném tiền thì chưa bao giờ làm tôi thất vọng!"
"Đạo diễn đúng là tâm quá ác, hưởng thụ phúc lợi mà Trình tổng mang tới, còn muốn mưu toan để Trình tổng lang thang ở nước ngoài? Đơn giản là khiến cho người ta giận sôi!"
"Thảo nào đạo diễn trước đó đã thu hết điện thoại của mọi người.
Theo phong thái bá đạo của Trình tổng, nếu trong tay hắn có điện thoại, chắc hắn đã gọi một cuộc điện thoại về trong nước, mua lại cả tổ chương trình, trực tiếp thay đạo diễn!"
"Đạo diễn, tôi khuyên ông tự cầu phúc đi!"
Đạo diễn này đã không còn thời gian để ý đến những bình luận nữa, luôn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cố Uyên và Trình Thư Nghiễn đều một bộ bình tĩnh, hai người nhìn nhau một cái, mỗi người đều nắm tay vợ mình, kéo hành lý đến bên cạnh ao cầu nguyện ở quảng trường.
Lấy khăn ướt ra lau sạch ghế dài bên ao cầu nguyện không dính một hạt bụi, trực tiếp để Lâm Chỉ Khê và Tần Tư Tuyết cùng Ninh Ninh và Đậu Đậu ngồi xuống.
Đạo diễn trừng mắt há hốc mồm, không hiểu hai người này muốn làm gì.
Hai người họ lại phối hợp ăn ý vô cùng, một chút cũng không nóng nảy, sợ vợ mình bị nắng, còn dùng tay che mặt cho các nàng!
Hạ Mộc một tay kéo tai Tô Văn Kỳ, bất mãn bĩu môi:
"Đồ quỷ, anh nhìn người ta xem, lúc giải quyết vấn đề thì đều biết phải thu xếp tốt cho vợ trước!
Còn anh thì sao, anh chỉ biết mua cho tôi bộ trang điểm phấn sáo màu chết chóc!"
Tô Văn Kỳ đầy bụng ấm ức, đạo diễn nhìn vẻ mặt không hề hoảng loạn của Cố Uyên và Trình Thư Nghiễn, căn bản không giữ được bình tĩnh, mở miệng liền hỏi:
"Các người đây là? Ý gì?"
Khóe miệng Cố Uyên và Trình Thư Nghiễn đều không nhịn được cong lên, họ đều là người kỳ cựu trên thương trường, họ biết ai nóng vội trước thì người đó thua.
Bọn họ án binh bất động, chính là đợi cho đạo diễn rối loạn chân tay trước.
Trình Thư Nghiễn nhíu mày, hờ hững lên tiếng với đạo diễn:
"Ý gì? Còn có thể là ý gì nữa? Người như tôi mà đi ra ngoài thì có trợ lý lo hết tất cả mọi việc rồi, mà bây giờ lại không có một đồng nào thì tôi căn bản là không có cách nào cả!
Đằng nào đi đến chỗ đó cũng quá tốn sức, vậy chúng ta cứ đứng im ở đây đi, dù sao chỗ đó cũng đâu có bắt buộc phải đến!"
Đạo diễn nhíu chặt mày, còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Uyên đã bắt đầu chêm vào:
"Đúng đó, dù sao chương trình này cũng đâu phải chương trình của chúng tôi, cùng lắm thì để khán giả xem chúng tôi đứng trước cổng sân bay, đối diện ao cầu nguyện ước một ngày vậy.
Dù sao đến cùng thì chương trình này thất bại thì thất bại thôi! Trực tiếp làm hỏng con đường phát triển mùa tiếp theo, đạo diễn anh cũng có thể sớm về hưu!"
Lạc Lê trực tiếp cười phá lên, khoa trương chào hỏi mọi người xếp hàng cầu nguyện trước ao. Các bạn nhỏ còn rất phối hợp, Tề Minh Hiên và bé Tinh Tinh hai tay đều chắp trước ngực hướng về ao cầu nguyện.
Đám cư dân mạng đơn giản là vui mừng khôn xiết, vuốt màn hình bình luận không ngớt:
"Đạo diễn, tôi khuyên anh vẫn nên tại chỗ nhận thua đi, anh ngay cả Tề Phong Ngôn cũng không giải quyết được, ai cho anh tự tin đi thách thức Trình tổng và Cố Uyên vậy?"
"Trình Thư Nghiễn và Cố Uyên không hổ là chung vốn làm ăn, hai người một xướng một họa cũng ăn ý quá đấy, mấy câu đã lên kế hoạch xong cho đạo diễn nghỉ hưu rồi!"
"Đạo diễn, ông có sợ không, tôi hỏi ông có sợ không, Trình tổng và Cố Uyên tự mình diễn cho ông xem, đi hay không đi thì sẽ tại chỗ dẹp luôn chương trình đấy! Tôi xem ông kết thúc kiểu gì!"
"Tôi thật khâm phục gan của đạo diễn, vậy mà không biết tự lượng sức mình lại muốn chơi Trình tổng và Cố Uyên, Cố Uyên là một con cáo già có tiếng rồi, Trình tổng cũng không kém bao nhiêu, đạo diễn à, rốt cuộc anh có muốn giữ tóc nữa hay không đây?"
Trên trán đạo diễn đã túa ra những giọt mồ hôi li ti, Trình Thư Nghiễn và Cố Uyên vừa mới lên tiếng đã làm hỏng đường của hắn, hắn căn bản không còn sức đàm phán nữa, chỉ có thể chất đầy nụ cười thảo mai rồi cùng hai người bọn họ thương lượng:
"Mặc dù tôi không cho các anh để lại tiền, nhưng các anh xem thử, xung quanh đây có nhiều nghệ sĩ đường phố, có bao nhiêu người dừng chân lại xem.
Mỗi người các anh đều tài hoa như vậy, dùng tài hoa của các anh chắc chắn có thể kiếm được đủ tiền, coi như là một trải nghiệm đặc biệt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận