Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 123: Cố Uyên căn bản chống đỡ không được (length: 7735)

Cố Uyên tỉnh táo hơn Lạc Lê nhiều, mở mắt nhìn nhân viên công tác đang cầm thiết bị, bình tĩnh nói:
"Ngươi còn cần điện thoại à? Sập phòng không phải ngươi xem mưa bình luận được sao, nếu toàn màn hình đều là chửi ngươi, thì ngươi chắc chắn sập."
Lạc Lê nghe Cố Uyên nói, vội vàng đi xem mưa bình luận.
Các bà mẹ không hiểu gì cả, đều nhìn về phía Lâm Chỉ Khê. Lâm Chỉ Khê trong nháy mắt hiểu ra, kéo Cố Vũ Ninh tới, nhỏ giọng hỏi han:
"Ninh Ninh có thể nói cho mụ mụ chuyện gì đã xảy ra không? Tại sao các bạn nhỏ đều nói Lạc Lê chú sập phòng?"
Cố Vũ Ninh mặt đầy vẻ thần bí, giọng cũng rất nhỏ:
"Suỵt, mụ mụ nói nhỏ thôi, Tinh Tinh em trai nói Lạc Lê chú bị nguyền rủa! Lạc Lê chú chỉ cần có em bé, nhà sẽ sập, chúng ta đang giúp Lạc Lê chú nghĩ cách. Vừa rồi Tinh Tinh tặng cho Lạc Lê chú một đồ chơi tòa thành, để an ủi chú."
Mộ Tâm Từ luôn đi theo Cố Vũ Ninh, nghe Cố Vũ Ninh giải thích cho các bà mẹ, cũng thần thần bí bí mách Tần Nhiên:
"Mẹ, chắc chắn là bà phù thủy già hạ nguyền rủa cho Lạc Lê chú!"
Tần Nhiên cười không nhịn được, dùng tay kéo tay áo Hạ Mộc:
"Con trai của ngươi đó."
Hạ Mộc nhanh chóng ôm Tô Diệc Tinh đang lái xe hơi nhỏ từ trên xe xuống, mặc kệ Tinh Tinh bất mãn, vội vàng nói:
"Hóa ra dao là từ chỗ con hả? Tinh Tinh, con mau nói cho mẹ biết tại sao con nói Lạc Lê chú bị nguyền rủa."
Tô Diệc Tinh mặt vô tội:
"Mộc Mộc sao thế, con đang lái xe hơi mà, là Lạc Lê chú tự nói! Lạc Lê chú nói thích Tinh Tinh, Tinh Tinh bảo chú sinh một em bé giống Tinh Tinh, chú nói bây giờ mà có em bé thì phòng sẽ sập!"
Lâm Chỉ Khê cười đến gập cả người, Mộ Thần thấy con gái nghe Tinh Tinh nói còn gật gù, không nhịn được lên tiếng:
"Cái phòng của Lạc Lê chính là bị mấy đứa nhỏ các cháu làm cho sập đấy, đỉnh thật!"
Lạc Lê còn chưa biết các bà mẹ đã biết rõ chân tướng sự việc, giờ phút này hắn đang xem từng dòng mưa bình luận:
"Lạc Lê sập phòng, dự định lên hot search!"
"Chưa từng thấy ai sập phòng vì bị bà phù thủy già nguyền rủa, Lạc Lê đúng là người đầu tiên sập phòng theo kiểu mới!"
"Lạc Lê đã nhìn thấy mưa bình luận, ta nói thẳng, ngươi sập phòng thật rồi, còn cùng bà phù thủy già sập, có bất ngờ không?"
"Tinh Tinh nói Lạc Lê sập, Lạc Lê chính là sập, Ninh Ninh, Tâm Từ, Minh Hiên đều có thể làm chứng!"
Lạc Lê càng xem lông mày càng nhíu sâu, cuối cùng có fan hâm mộ tốt bụng không chịu được, chỉ cho Lạc Lê con đường sáng:
"Ta thấy Lạc Lê sắp phát điên rồi, mọi người đừng trêu hắn nữa! Lạc Lê sập phòng vẫn là do chính ngươi gây ra! Ngươi tự nhiên nói với Tinh Tinh, bây giờ mà có em bé thì ngươi sẽ sập phòng, mấy đứa nhỏ đều nghĩ là ngươi có em bé, thì nhà sẽ sập! Còn nói đó là bà phù thủy già nguyền rủa!"
"Cứu mạng, mọi người nhìn mặt khó tin của Lạc Lê kìa, ta muốn cười ra cơ bụng!"
Lạc Lê ngơ ngác nhìn mưa bình luận hai giây, trong nháy mắt bừng tỉnh ngộ ra, nhìn tòa thành Tinh Tinh tặng trong tay, thảo nào Tinh Tinh nói cái này không sập.
Lạc Lê vội hoàn hồn, bước nhanh đi tìm bé Tinh Tinh.
Tô Diệc Tinh đang ngồi trong chiếc xe hơi nhỏ chơi rất vui vẻ, đột nhiên bị Lạc Lê bế lên, mặt mày buồn rười rượi:
"Chuyện gì xảy ra? Tinh Tinh chơi xe hơi nhỏ sao khó khăn vậy? Mộc Mộc vừa thả Tinh Tinh xuống, chú lại ôm Tinh Tinh lên làm gì?"
Lạc Lê đặt Tô Diệc Tinh xuống đất, rồi gọi các bạn nhỏ khác tới, trịnh trọng mở miệng:
"Chú biết chuyện gì xảy ra rồi, chú muốn giải thích với các cháu. Chú nói sập phòng không phải là sập phòng như các cháu nói, nhà của chú chắc chắn lắm, sẽ không sập đâu! Chú cũng không bị bà phù thủy già nguyền rủa, haizz, chú có giải thích các cháu cũng không hiểu, đợi các cháu lớn rồi sẽ hiểu!"
Cố Vũ Ninh và Tô Diệc Tinh nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ, Mộ Tâm Từ thì có vẻ tin thật, mở miệng nói với Lạc Lê:
"Chú đừng sợ, trong truyện cổ tích bà phù thủy già cuối cùng đều không có kết cục tốt đâu! Nhà Tâm Từ lớn lắm!"
Tề Minh Hiên cũng nói theo:
"Nhà Minh Hiên cũng rất lớn, còn có rất nhiều người máy, có thể bảo vệ chú."
Lạc Lê bất đắc dĩ thở dài, ngước mắt nhìn Cố Uyên, như cầu cứu:
"Anh, mau cứu em, em giải thích không rõ các bạn nhỏ đều không tin, em phải làm gì đây?"
Cố Uyên lạnh lùng nhìn Lạc Lê:
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Nói nhiều, đáng đời! Giải thích không được thì cứ sập thôi!"
Mộ Thần nghe Cố Uyên nói, không nhịn được nói thêm vào:
"Sau này ngươi trong lòng bọn nhỏ chính là chú sập phòng rồi, thật cá tính!"
Mộ Thần nói xong liền bế Mộ Tâm Từ lên, cũng không quay đầu lại mà đi về phòng Tinh Không.
Cố Uyên một tay cầm nguyên liệu nấu ăn, một tay nắm tay Lâm Chỉ Khê, gọi một tiếng Ninh Ninh.
Cố Vũ Ninh ngoan ngoãn nắm tay còn lại của mẹ, cũng đi theo.
Tô Diệc Tinh nghịch ngợm thấy Lạc Lê chú hỏi xong, lại chạy về xe hơi nhỏ.
Hạ Mộc cầm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hơi nặng, một mạch bỏ hết lên xe hơi nhỏ của Tô Diệc Tinh rồi bá đạo ra lệnh:
"Đi thôi, Tinh Tinh, về phòng Tinh Không của chúng ta, hôm nay mọi người cùng ăn cơm nhà mình!"
Tô Diệc Tinh lúc này mới thấy Hạ Mộc cầm nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, mặt đầy kinh hỉ:
"Mấy thứ này là Mộc Mộc đi làm nhiệm vụ được à? Mộc Mộc cũng biết làm nhiệm vụ? Mộc Mộc không làm cho ba ba thêm phiền phức hả?"
Hạ Mộc không nhịn được búng nhẹ vào trán Tô Diệc Tinh:
"Ngươi nghịch ngợm mới hay gây phiền phức, mẹ ngươi lợi hại lắm đấy nhé!"
Tô Diệc Tinh mặt không phục, miệng thì lầm bầm:
"Hừ Tinh Tinh không có gây phiền phức đâu, Tinh Tinh cái gì cũng làm tốt hết, đồ chơi đồ ăn vặt đều cầm hai phần!"
Tô Diệc Tinh nói xong thì ngạo kiều đeo kính râm lên, chiếc xe hơi nhỏ lập tức lăn bánh.
Hạ Mộc lúc này mới thấy hối hận, lúc nãy không nên tranh cãi với Tô Diệc Tinh.
Tô Diệc Tinh bực bội, lái xe hơi nhanh hơn, miệng vẫn hô hào:
"Mộc Mộc hư rồi, ta không chờ Mộc Mộc nữa!"
Hạ Mộc ở phía sau cật lực đuổi theo!
Lâm Chỉ Khê nhìn Tô Diệc Tinh lái xe hơi, nháy mắt nhìn Cố Vũ Ninh:
"Ninh Ninh, Tinh Tinh có xe rồi kìa. Ninh Ninh có muốn ngồi không?"
Lâm Chỉ Khê nói xong tinh nghịch chuyển ánh mắt sang Cố Uyên, Cố Vũ Ninh cũng đầy mong chờ ngẩng đầu lên.
Cố Uyên mím môi, cái xe xích lô đó hắn căn bản không muốn ngồi lại.
Lâm Chỉ Khê sợ Cố Uyên không chịu, đưa tay kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng lay:
"Mệt quá à, anh chở bọn em đi đi!"
Lâm Chỉ Khê níu ống tay áo Cố Uyên, ánh mắt sáng rực khiến Cố Uyên tan chảy. Giọng nói lại mang theo vài phần làm nũng, Cố Uyên căn bản không thể chống cự.
Chở xe xích lô có là gì? Cố Uyên không nghĩ ngợi, ngẩng đầu đáp:
"Được, mọi người chờ ở đây, tôi về lấy xe."
Lâm Chỉ Khê vui vẻ vỗ tay với Cố Vũ Ninh, Ninh Ninh mừng rỡ kêu lên:
"A, Ninh Ninh có xe đi rồi!"
Mộ Tâm Từ được Mộ Thần ôm trong lòng, nghe tiếng động thì quay đầu nhìn lại, không hài lòng giãy giụa trong lòng Mộ Thần:
"Tâm Từ không muốn ba ba ôm, Tâm Từ muốn ngồi xe mui trần với anh Ninh Ninh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận