Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 125: Ba ba quá giảo hoạt (length: 8203)

Lâm Chỉ Khê hài lòng nhắm hai mắt, trong ngực Ninh Ninh ấm áp, sáng mai nàng nhất định phải dậy sớm nhất để làm bữa sáng phong phú cho Ninh Ninh.
Cố Uyên trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại được, không thể nhịn nữa liền đứng dậy, trong bóng đêm đi đến bên kia giường.
Lâm Chỉ Khê cảm thấy sau lưng bị lún xuống một chút, hơi ấm dần dần tiến đến gần mình, Cố Uyên từ sau lưng ôm nàng vào lòng, giọng trầm thấp xen lẫn mấy phần mập mờ:
"Gọi ta là gì? Lại gọi một lần?"
Mặt Lâm Chỉ Khê trong nháy mắt có chút nóng lên, cũng may trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy, nàng nghịch ngợm mở miệng:
"Sao ngươi lại chạy qua đây? Sáng mai Ninh Ninh sẽ giận đấy, cái gì mà lại gọi một lần? Không nghe thấy thì thôi đi, đừng làm ồn, sẽ đánh thức con đó! Mau về ngủ."
Cố Uyên bất mãn trong lòng bắt đầu lan tràn, Lâm Chỉ Khê thật giảo hoạt, châm lửa rồi không dập lửa thì thôi, còn lấy con ra để cho qua chuyện, hắn không nhịn được hừ lạnh:
"Chỉ nhớ con sẽ giận, ta giận thì mặc kệ? Ta không về chỗ cũ ngủ cũng được thôi."
Lâm Chỉ Khê cảm thấy trong phòng toàn mùi dấm, Cố Uyên ghen tuông khác hẳn ngày thường. Lâm Chỉ Khê mềm lòng đưa tay sờ lên:
"Vậy ban đêm anh xoay người cẩn thận một chút, đừng có ngã xuống, sáng mai tổ chương trình mà vừa đến, dân mạng thấy anh ngủ dưới đất, em giải thích không nổi đâu."
Cố Uyên lại càng dính sát vào Lâm Chỉ Khê:
"Là nên để cả nước nhìn xem anh thảm đến mức nào!"
Cố Uyên áp sát quá chặt, khóe miệng Lâm Chỉ Khê cười khẽ, căn bản không thể nhịn được:
"Đừng đẩy, còn nói em là con gấu Koala nhỏ, anh cũng có hơn gì em đâu."
Cố Uyên nghe thấy từ con gấu Koala nhỏ, khóe miệng lúc này mới nở nụ cười, trong bóng đêm khẽ nói:
"Con gấu Koala nhỏ vẫn luôn là anh, lần nào cũng là anh thừa lúc em ngủ kéo em vào lòng."
Cố Uyên đột ngột thú nhận khiến Lâm Chỉ Khê ngẩn người, thậm chí muốn lật người tìm Cố Uyên tính sổ, miệng thì nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cái gì? Anh đúng là tên sói xám giấu mặt, em còn tưởng em ngủ rồi tự dưng muốn làm chuyện xấu với anh. Em vì thế mà ảo não rất lâu, thậm chí còn trách mình sao lại có cái tật xấu này!"
Cố Uyên thấy Lâm Chỉ Khê có chút kích động, mỉm cười mở miệng:
"Vừa rồi ai nói đừng đánh thức con? Suỵt, không phải em không từng có ý đồ mờ ám với anh!"
Lâm Chỉ Khê nhíu mày:
"Sao có thể? Khi nào?"
Cố Uyên nhẹ nhàng tới gần tai Lâm Chỉ Khê, giọng rất nhẹ, hơi thở bay lả tả vào tai nàng, khiến tim nàng cũng bắt đầu run rẩy:
"Ngày đó, khi anh cứu em khỏi tên đạo diễn ghê tởm kia, trời mới biết hắn đã bỏ thứ gì vào rượu của em.
Anh đưa em đang tinh thần hoảng loạn lên xe, em ở ghế sau giở trò với anh, cắn đứt cả cúc áo sơ mi của anh.
Chuyện này, dù em không nhớ cũng là sự thật đã xảy ra."
Lâm Chỉ Khê ngây người quên cả thở, đầu óc trống rỗng, cảnh Cố Uyên miêu tả hiện lên trong đầu, nàng không dám nghĩ tới, nàng không nhịn được chột dạ cãi lại:
"Sao? Làm sao có thể? Em dù sao cũng không có ký ức gì, anh đang bịa đặt chuyện đấy."
Cố Uyên tiếng cười khẽ lại vang lên:
"Bịa chuyện? Anh có người làm chứng thì sao có thể là bịa đặt, rõ ràng là em ra tay trước với anh.
Cái áo sơ mi bị em cắn rụng cúc và dính cả dấu răng môi của em, anh vẫn còn cất trong tủ sắt, về nhà em có muốn xem không?"
Lâm Chỉ Khê cảm thấy mặt mình nóng bừng như sắp bốc cháy, giọng run run nói lắp bắp:
"Chứ...chứng nhân? Ai?"
Lâm Chỉ Khê xấu hổ rụt cổ lại trong bóng tối, đáng yêu vô cùng, Cố Uyên cưng chiều nhéo nhẹ vành tai nhỏ của nàng:
"Còn có thể là ai, em với anh đều ở ghế sau, đương nhiên là người lái xe cho chúng ta."
Lâm Chỉ Khê tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên gương mặt đứng đắn của trợ lý Cố Uyên.
Nàng đã chạm mặt trợ lý nhiều lần như vậy, nàng xấu hổ đến nỗi trực tiếp dùng chăn che mặt. Qua lớp chăn, nàng oán trách Cố Uyên:
"Anh không nói cho em biết, em còn không hay em mất mặt như vậy, em không còn mặt mũi gặp ai, sau này em phải làm sao đây?!"
Cố Uyên nhẹ nhàng kéo chăn trên đầu Lâm Chỉ Khê xuống, từ sau lưng nàng dịu dàng nói:
"Sao là sao? Bà xã Cố Uyên anh làm sao có thể không mặt mũi gặp ai được? Huống hồ cái chuyện em mưu đồ làm loạn anh rất thích."
Cố Uyên đốt lên một quả bom trong lòng Lâm Chỉ Khê, lại nham hiểm tiếp tục thì thầm vào tai nàng:
"Ngủ đi, muộn rồi, ngủ ngon."
Lâm Chỉ Khê trong bóng tối mất một hồi lâu mới trấn tĩnh lại, ép buộc mình vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa reo, Cố Vũ Ninh đã mở mắt, trong thôn con gà trống đã bắt đầu gáy vang.
Cố Vũ Ninh vừa mở mắt đã không nhịn được cúi đầu nhìn xem, xác nhận mình đang nằm trong lòng mẹ, tay nhỏ vẫn nắm chặt áo ngủ của mẹ, vừa định vui vẻ "a" lên một tiếng.
Quay người lại, phát hiện ba không hề ngủ sau lưng mình.
Cố Vũ Ninh ngơ ngác ngồi dậy, đồng hồ báo thức đúng lúc reo lên.
Lâm Chỉ Khê nghe thấy tiếng chuông, người vẫn còn chưa tỉnh đã theo phản xạ muốn rời giường, Cố Uyên lười biếng mở mắt.
Lâm Chỉ Khê mơ màng duỗi lưng một cái, định nhanh chóng thay quần áo đi lấy nguyên liệu nấu ăn, nhưng vừa mở mắt đã thấy, Cố Vũ Ninh đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt lên án nhìn Cố Uyên:
"Sao ba lại chạy sang bên kia ngủ? Rốt cuộc Ninh Ninh vẫn phải ngủ ở mép giường! Ba thật gian xảo!"
Cố Uyên dụi mắt ngồi dậy:
"Ba gian xảo? Con vụng trộm nắm áo ngủ của mẹ không gian xảo? Mẹ đã ôm con ngủ, ba đã nhường cho con rồi đấy."
Lâm Chỉ Khê thấy hai cha con vừa tỉnh đã bắt đầu cãi nhau, đành phải thay quần áo, Cố Vũ Ninh thấy mẹ muốn đi ra ngoài, cũng nhanh chóng mặc quần áo vào.
Cố Uyên cũng không chịu thua kém, Lâm Chỉ Khê vừa muốn ra khỏi phòng, Cố Uyên đã kéo tay nàng lại:
"Anh đi lấy là được."
Cố Vũ Ninh cũng không hề yếu thế:
"Ninh Ninh cũng có thể đi lấy."
Lâm Chỉ Khê nhìn hai người không ai chịu nhường ai, mỗi tay dắt một người:
"Đừng tranh nhau, dứt khoát cùng đi."
Lâm Chỉ Khê đẩy cửa phòng ra, một nhà ba người chỉnh tề xuất hiện trên màn hình.
Tần Nhiên cũng vừa hay đi ra từ phòng bên cạnh, Lâm Chỉ Khê cúi đầu, nhìn Cố Vũ Ninh rồi trao đổi ánh mắt, liền nhanh chân chạy, sợ Tần Nhiên giành mất vị trí đầu tiên.
Tần Nhiên cười nhẹ cất bước đi lên, Mộ Thần mặt còn ngái ngủ đuổi theo, tiện tay nắm lấy tay Tần Nhiên:
"Anh đi với em."
Tần Nhiên trêu chọc:
"Đại thần eSports không phải không có ngày sao? Anh ngủ chưa đủ à?"
Mộ Thần cau mày, xoa xoa mắt:
"Ừ, phòng sau cả một ổ gà trống, nó cứ kêu liên hồi, còn đáng sợ hơn Tiểu Tinh Tinh hát, thánh ngủ đến cũng phải tỉnh."
Mộ Thần vừa dứt lời, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Uyên bất đắc dĩ theo sau Cố Vũ Ninh và Lâm Chỉ Khê đang chạy, khó hiểu hỏi Tần Nhiên:
"Bọn họ sáng sớm, chạy cái gì vậy?"
Tần Nhiên thản nhiên nhún vai:
"Sợ bị chị giành vị trí đầu thôi, đi lấy đồ ăn sớm thì tốt hơn."
Tần Nhiên vừa nói xong, Mộ Thần không hề phòng bị kéo Tần Nhiên chạy đi, tư thế có vẻ muốn vượt qua Cố Uyên, Tần Nhiên vừa chạy vừa lẩm bẩm:
"Thôi xong, cái tính thích hơn thua chết tiệt này lại đến rồi!"
Cố Vũ Ninh chạy trước quay đầu nhìn thoáng qua, la lớn:
"Không xong rồi mẹ ơi, dì và chú sắp đuổi tới rồi."
Cố Uyên vốn không muốn chạy nghe thấy vậy, liền quay đầu nhìn.
Thấy Mộ Thần sắp đuổi tới, liền một tay ôm lấy Cố Vũ Ninh, một tay nắm lấy Lâm Chỉ Khê chạy nhanh hơn, tiếng cười của Cố Vũ Ninh, buổi sáng sớm vang vọng cả thôn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận