Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 83: Đừng nhìn mụ mụ gầy, một thân gân cốt thịt (length: 7995)

Cố Vũ Ninh nghe ba ba, trong lòng ấm áp, cùng mụ mụ bàn giao xong, Lâm Chỉ Khê ưỡn thẳng lưng, tiến lên ngồi xuống. Giả bộ ra vẻ có khí thế, nói với Tần Nhiên:
"Tuy rằng con trai ta nói phần ăn dinh dưỡng cũng rất tốt, nhưng đạo diễn 'bánh nướng' căn bản không đáng tin, nói cái gì là phần ăn dinh dưỡng, tám phần mười là cơm hộp, ta vì Hamburger liều mạng!"
Tần Nhiên cười nhạt, vừa định đáp lời, Cố Vũ Ninh đã không nhịn được đứng sau lưng Lâm Chỉ Khê cổ vũ, Mộ Tâm Từ cũng bắt chước theo, mở miệng với Lâm Chỉ Khê:
"Dì cố lên."
Tần Nhiên kinh ngạc nhìn con gái mình, mặt lộ vẻ khó tin:
"Hả? Mộ Tâm Từ, con chờ đó cho ta, ra chương trình ta sẽ đưa con đi khoa chỉnh hình, ta phải để bác sĩ kiểm tra xem, có phải con trời sinh đã bị tật 'cùi chỏ cong ra ngoài' không đấy!"
Mộ Tâm Từ chỉ mải mê đi theo Ninh Ninh ca ca cổ vũ cho Lâm Chỉ Khê, đến khi Tần Nhiên vừa mở miệng, trong lòng nàng mới giật mình, vội vàng cười trừ, xấu hổ nói:
"Mụ mụ cũng cố lên!"
Tề Minh Hiên cười tủm tỉm nhìn mặt Tâm Từ, thừa lúc không ai để ý, đi đến bên cạnh Tâm Từ, ra vẻ người lớn, nói:
"Tâm Từ muội muội muốn ăn Hamburger không? Chỉ có một người thắng, và cũng chỉ có một bạn nhỏ có thể ăn được Hamburger thôi!
Tâm Từ chỉ có thể cổ vũ cho một người, Tâm Từ rốt cuộc muốn cổ vũ cho mụ mụ của Ninh Ninh ca ca hay cho mụ mụ của mình?"
Mọi người đều cho rằng Mộ Tâm Từ sẽ chọn mụ mụ của mình, nhưng Mộ Tâm Từ nhỏ lại ngước mắt, mặt đầy nghi hoặc:
"Hả?"
Tống Mộng Oánh không nhịn được nữa, vừa rồi vật tay đã thua nàng rồi, bèn vỗ vỗ vai Tần Nhiên:
"Cái áo bông nhỏ tri kỷ của ngươi, hình như bị hở rồi!"
Tần Nhiên vừa tức vừa buồn cười, hoàn toàn không biết diễn tả tâm trạng của mình, ngước mắt đối diện với ánh mắt của Cố Uyên, không kìm được lên tiếng:
"Ta có một yêu cầu, trước khi trận đấu này bắt đầu, có thể bịt mắt Cố Uyên trước được không?
Hắn cứ như bộ dạng ta dám tách khớp cổ tay vợ hắn thì ta cũng không đồng ý, làm sao ta dám ra tay được?"
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Cố Uyên, Cố Vũ Ninh cười như hoa, kéo tay Cố Uyên, để hắn ngồi xuống, dùng đôi tay nhỏ của mình che mắt ba ba lại.
Tô Diệc Tinh thấy Ninh Ninh ca ca đi che mắt ba ba, cũng không kìm được giơ tay lên, hai bạn nhỏ che kín mắt Cố Uyên, không chừa một kẽ hở.
Lâm Chỉ Khê bị Tần Nhiên nói có chút ngượng, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần:
"Tần Nhiên, ngươi định gài bẫy ta đúng không? Ngươi định làm ta xấu hổ rồi một phát hạ gục ta luôn? Không có đâu nhé, tới đi, cứ sòng phẳng mà chơi, đưa tay ra!"
Tần Nhiên bị nhìn thấu âm mưu, cười thầm đưa tay ra. Khí thế của Lâm Chỉ Khê toàn là giả vờ, nhìn Tống Mộng Oánh thua thảm như vậy trước đó, nàng căn bản không có tự tin.
Từ lúc bắt đầu cuộc thi nàng đã cắn răng dùng hết sức lực, nghĩ dù thất bại cũng phải giằng co với Tần Nhiên một hồi.
Nhưng Lâm Chỉ Khê không ngờ, nàng chỉ vừa đột ngột bộc phát một chút sức lực, tay của Tần Nhiên trong nháy mắt liền bị nàng làm cho nghiêng.
Cho dù Tần Nhiên cố gắng hết sức muốn xoay chuyển tình thế, mặt nghẹn đến có chút đỏ lên, vẫn khó mà ngăn được.
Vừa buông lỏng, Tần Nhiên đã thua, Lâm Chỉ Khê đơn giản không dám tin, nàng nhìn tay mình, rồi nhìn mặt Tống Mộng Oánh. Kinh ngạc hỏi:
"Vừa rồi chị thua nhanh như vậy, em còn tưởng Tần Nhiên mạnh lắm chứ, thế này thôi á?"
Tống Mộng Oánh cũng không kìm được cúi đầu nhìn tay mình, khoa trương nói:
"Chị không cảm thấy sức mình nhỏ đâu nha, hay là do chị yếu quá hay là do em quá mạnh?"
Cố Vũ Ninh thấy mụ mụ thắng, liền dẫn Tinh Tinh buông tay đang che mắt ba ba ra, miệng vui vẻ nói mụ mụ thắng, Tinh Tinh cũng kích động vỗ tay với Cố Vũ Ninh.
Cố Uyên đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Lâm Chỉ Khê đang cười rạng rỡ dưới ánh nắng, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của Tô Diệc Tinh:
"Mẹ con còn chưa ra sân đâu, sao con lại vui vẻ như thể mình thắng vậy?"
Nói xong Cố Uyên lại nhìn Mộ Tâm Từ bên cạnh:
"Còn có con nữa, sao con cũng cười vậy, mụ mụ con thua rồi."
Mộ Tâm Từ khẽ thở dài:
"Ai, con biết từ lâu rồi mà, mẹ con ở nhà chơi game với ba con toàn thua! Con quen rồi! Mẹ con trời sinh đã không thắng được."
Mộ Tâm Từ vừa nói xong, Hạ Mộc đã không phục vén tay áo, tự tin bước lên:
"Vốn dĩ em còn nghĩ em không có phần thắng nào, bây giờ thấy cả Lâm Chỉ Khê cũng được, vậy thì cái Hamburger này em phải giành cho bằng được."
Tô Diệc Tinh thấy mụ mụ ngồi xuống, lấy Tiểu Dạ Dạ từ trong túi ra, giả bộ đặt bên tai lắng nghe, sau đó nhanh chân chạy đến chỗ Hạ Mộc, trang trọng nói:
"Mộc Mộc, Tiểu Dạ Dạ bảo là muốn để dì lấy huy chương vàng!"
Hạ Mộc bật cười:
"Huy chương vàng thì về nhà hỏi ba con đi, mẹ chỉ có thể giúp con thắng được cái Hamburger thôi."
Hạ Mộc vừa dứt lời đã thấy vô vàn bình luận bay đến:
"Tô Diệc Tinh cười chết mất, rõ ràng mình muốn mẹ thắng, lại đổ hết cho Tiểu Dạ Dạ!"
"Hóng hớt chuyện bên lề đây, ba của Tinh Tinh là vận động viên trượt băng tốc độ đường ngắn, hồi trước vì yêu đương với một nữ minh tinh nên bị chửi là không chịu tập luyện đàng hoàng, nhưng hắn chẳng nói năng gì, gánh hết áp lực của dư luận, rồi tại kỳ thi đấu đó đã một lần lấy được huy chương vàng, còn đứng trên bục nhận giải oanh oanh liệt liệt thổ lộ với Tiểu Mộc Mộc nữa!"
"Oa, trên sàn thi đấu thì có thể hiên ngang giành huy chương vàng, về nhà lại có thể bị Tiểu Mộc Mộc nhéo tai, giờ tui đã biết bé Tinh Tinh nhà ta tính tình co được dãn được là do ai rồi!"
Lâm Chỉ Khê thấy Hạ Mộc vung tay, mình cũng đưa tay ra, Hạ Mộc cười xấu xa:
"Dù sao ta đã bị gắn cái mác 'đánh người rất đau' rồi, nếu như em thắng ta, thì em còn ghê gớm hơn ta đấy, em nghĩ xem?"
Lâm Chỉ Khê căn bản không bị mắc mưu, liền nói ngay:
"Nếu chị còn 'power point' nữa, tí nữa tôi mời chị uống 'office'!"
Bọn trẻ nghe không hiểu, ngơ ngác ngẩng đầu, Tinh Tinh lanh tay lanh mắt chạy về phía Ninh Ninh, nhét Tiểu Dạ Dạ lại vào trong túi, học bộ dáng lúc nãy của Ninh Ninh, kéo tay Cố Uyên.
Cố Uyên tưởng Tinh Tinh muốn nói gì với mình. Vừa ngồi xổm xuống, trước mắt liền tối sầm, tay của Tinh Tinh đã che lên, mặt hớn hở nói với Hạ Mộc:
"Mộc Mộc, đừng sợ, con đã che mắt chú rồi!"
Hạ Mộc không còn tâm trí nào mà để ý, cuộc đấu tay đôi giữa nàng và Lâm Chỉ Khê vừa mới bắt đầu, nàng đã phát hiện mình khinh địch, sức tay của Lâm Chỉ Khê, nàng căn bản là chống đỡ không được, chỉ có thể cố hết sức gồng mình chịu đựng.
Đến mức tay đều run cả lên, vậy mà Lâm Chỉ Khê vẫn ung dung.
Tống Mộng Oánh đứng bên cạnh cười thầm:
"Lâm Chỉ Khê 'thâm tàng bất lộ', xem ra Hạ Mộc cũng không xong rồi."
Tần Nhiên đột nhiên ưỡn thẳng lưng:
"Hóa ra không xong không phải chỉ có mình ta!"
Cố Uyên bị che mắt, nghe thấy tiếng reo của Ninh Ninh, Tô Diệc Tinh cũng đã buông tay.
Lâm Chỉ Khê kiêu ngạo quay đầu, dang tay về phía Ninh Ninh:
"Mẹ thắng rồi nhé, đừng thấy mẹ gầy, gân cốt đầy mình!"
Cố Vũ Ninh không kìm được chạy tới ôm mẹ, vui vẻ khen mẹ thật tuyệt.
Tô Diệc Tinh chạy đến chỗ Hạ Mộc, cau mày nói:
"Tiểu Dạ Dạ bảo, Mộc Mộc, đần!"
Hạ Mộc không phục, kéo tay nhỏ của Tô Diệc Tinh:
"Bảo ta đần á? Ta lợi hại lắm có được không, con có tách ra ta được không? Ai đần, con nói cho rõ ràng!"
Lâm Chỉ Khê tranh thủ lúc Tô Diệc Tinh đang cười đùa với mụ mụ, mắt láo liên đảo một vòng, sắc bén nhìn đạo diễn, giống như đang thương lượng điều kiện, mở miệng:
"Đạo diễn, kỳ này các bé thể hiện tốt như vậy, ai cũng đáng được có thưởng cả.
Hay là thế này, chương trình cứ cử một người trong nhân viên ra đây, đấu vật tay với tôi, nếu tôi thắng thì mỗi bé đều sẽ có một cái Hamburger!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận