Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 180: Có dạng này lão công, ngươi rất khó không may mắn (length: 7599)

Đạo diễn trở lại trên thuyền, chân vẫn còn mềm nhũn. Hắn cả hành trình đều không mở mắt, căn bản không biết mình bay cao bao nhiêu, hắn chỉ nghe được tiếng gió biển gào thét bên tai.
Nhân viên an toàn tháo thiết bị cho hắn, lý trí của hắn mới dần dần hồi phục.
Tần Nhiên mặt đầy vẻ chế nhạo hỏi:
"Đạo diễn, phong cảnh trên kia thế nào? Không khí có trong lành không? Trò chơi này vui chứ?"
Đạo diễn vẻ mặt nghiêm chỉnh gật đầu, vừa mở miệng liền nói:
"Chơi rất vui, phong cảnh trên kia đặc biệt đẹp, ta đề nghị mọi người nên lên xem một chút, không khí cũng tươi mát, không lên một lần, thật sẽ hối hận!"
Tống Mộng Oánh cười ha hả nói:
"Thật sao đạo diễn? Trên đó không hề đáng sợ sao?"
Đạo diễn lại gật đầu một cái, Hạ Mộc không nhịn được:
"Không đáng sợ? Không đáng sợ thì cổ họng đạo diễn sao lại khàn đặc vậy, giọng nói của ngươi bây giờ, Minh Hiên nghe còn muốn mua Bàn Đại Hải cho ngươi!"
Đạo diễn bất đắc dĩ nhắm mắt lại, Hạ Mộc thật sự là hết chuyện để nói.
Đạo diễn né tránh cúi đầu, cố gắng khắc chế chân đang mềm nhũn, đi đến cạnh nhân viên công tác nhìn màn hình bình luận, cảm thấy trời đất sụp đổ.
Bình luận trên màn hình đầy những lời chế giễu của dân mạng nhắm vào hắn:
"Có lẽ đây là vị đạo diễn thảm hại nhất lịch sử, bị khách quý cho lên trời không nói, xuống còn bị khách quý chế giễu!"
"Ta thật muốn cười chết mất, cảm giác kim loại titan cũng không mạnh miệng bằng đạo diễn, hắn họng thì khàn đặc, cứng họng nói mình không sợ!"
"Đạo diễn đúng là giỏi nói dối một cách nghiêm túc, hắn còn nói phong cảnh trên kia rất đẹp? Hắn ở trên kia nhắm mắt mà dám nói bậy à?"
"Thấy rõ rồi, các nàng đến đảo nghỉ phép, đạo diễn đến đảo chịu khổ!"
Đạo diễn hít một hơi thật sâu, căn bản không nghĩ tới mình làm chương trình lâu như vậy, đột nhiên có một ngày, mình lại trở thành trò cười trong chương trình.
Hắn không cam tâm cầm loa lên, hướng các khách quý nói:
"Vừa rồi ta đã làm mẫu cho các vị khách quý rồi, tiếp theo, chúng ta cần chọn ra một bà mẹ may mắn nhất, để nàng đi hưởng thụ cảnh đẹp trên trời một chút!"
Tô Diệc Tinh mắt sáng long lanh, giơ tay lên hô:
"Chọn Mộc Mộc, Mộc Mộc là người mẹ may mắn nhất!"
Hạ Mộc nhìn mặt biển xanh thẳm, đưa tay lên sờ đầu, nếu không phải đi ra ngoài không mang theo kẹp tóc, nàng thật thấy đề nghị của chồng quỷ cũng không tệ.
Đạo diễn cầm loa tiếp tục nói:
"Chúng ta sẽ chơi một trò chơi đơn giản nhất để phân thắng bại, các mẹ oẳn tù tì, mẹ nào thắng sẽ có cơ hội này!"
Các mẹ khẽ gật đầu, Lâm Chỉ Khê đột nhiên nghĩ đến lúc nãy Tinh Tinh ba ba giơ nắm đấm trước mặt mình, hoang mang nhìn Tần Nhiên, hai người đều không chắc chắn.
Tô Diệc Tinh khẩn trương vỗ tay Hạ Mộc, đáng yêu nói:
"Mẹ ơi, cố lên, thắng là có thể lên trời!"
Hạ Mộc liếc mắt đưa bàn tay trắng nõn ra, Tô Văn Kỳ khẩn trương đi tới.
Đạo diễn vừa hô "Oẳn tù tì", các mẹ đồng loạt đưa tay.
Chỉ có Hạ Mộc một mình ra bàn tay, còn chưa hiểu chuyện gì, đạo diễn đứng bên cạnh nàng, giống như đã biết trước, kích động hô lớn:
"Chúc mừng mẹ Tinh Tinh thắng được cơ hội này!"
Tô Diệc Tinh và đạo diễn cùng nhau kích động, vui vẻ nhảy lên bắt đầu chúc mừng:
"Con đã bảo Mộc Mộc là mẹ may mắn nhất rồi mà? Mộc Mộc sắp lên trời rồi!"
Tống Mộng Oánh áy náy sờ cổ, cười nhẹ nhìn Lâm Chỉ Khê, Lâm Chỉ Khê né tránh véo mặt Ninh Ninh:
"Ninh Ninh đừng lo lắng, mẹ không có may mắn như vậy, loại phúc phận này chỉ có dì Mộc Mộc của con hưởng thôi!"
Lâm Chỉ Khê nói xong kéo Ninh Ninh và Đậu Đậu nhanh chóng quay mặt đi, Hạ Mộc vẻ mặt không thể tin được kêu lên:
"Các ngươi? Bàn bạc rồi sao? Sao các ngươi đều cùng nhau ra nắm đấm? Chỉ có một mình ta là kéo?
Sự ăn ý của các ngươi thật là không tưởng tượng nổi!"
Tinh Tinh ba ba đứng một bên cười trộm vừa mở miệng:
"Chắc chắn là do con hay ra kéo trước mỗi lần oẳn tù tì nên bị bọn họ phát hiện rồi!
Đấy thấy chưa, ta đã bảo là không được oẳn tù tì với người khác mà? Ngươi toàn thua thôi!"
Tinh Tinh ba ba vừa dứt lời, Hạ Mộc nhíu mày, bắt đầu nghi ngờ bản thân, đưa tay gãi đầu:
"Ủa, ta không nhớ là đã đoán oẳn tù tì với bọn họ trong chương trình sao? Ta lộ ra từ lúc nào?"
Tống Mộng Oánh nghe vậy nhịn không được cười ra tiếng, Tần Nhiên cũng cố nén cười nói:
"Đã chơi là phải chịu, lần này ngươi không trốn được!"
Hạ Mộc ngước mắt tuyệt vọng nhìn đạo diễn, bình thường ở nhà cô cũng chỉ dám hung dữ với chồng quỷ thôi, thực chất nàng chỉ là con hổ giấy.
Cô cùng Tinh Tinh ra công viên chỉ dám ngồi đu quay ngựa, cáp treo còn chưa dám thử, cái này nếu mà lên trời, chẳng phải cô sẽ kêu la còn to hơn đạo diễn sao?
Vẻ mặt Hạ Mộc vừa thoáng lộ ra chút sợ hãi, Tô Văn Kỳ nắm tay cô, nhẹ giọng nói vào tai cô:
"Đừng sợ, lên trời xuống đất ta đều cùng em!"
Bàn tay Hạ Mộc được bàn tay ấm áp của Tô Văn Kỳ bao bọc, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Tiểu Tinh Tinh thấy ba ba nắm tay mẹ, nhịn không được ở bên cạnh cười xấu xa, động viên:
"Mộc Mộc, cố lên, đừng nũng nịu, có ba ba ở cùng, Mộc Mộc nhất định thành công!"
Tô Diệc Tinh cổ vũ xong cho mẹ, quay đầu lại, vui vẻ nói với Tề Minh Hiên những lời từ đáy lòng:
"Anh Minh Hiên, chuyện gì tốt vậy? Ba ba cũng đi! Tinh Tinh muốn đưa ba ba mẹ cùng lên trời!"
Hạ Mộc câm nín liếc Tinh Tinh một cái, hít sâu một hơi, cùng Tô Văn Kỳ đi tìm nhân viên an toàn đeo thiết bị.
Thực ra trên màn hình bình luận, dân mạng đang liều mạng gọi Hạ Mộc:
"Mộc Mộc, tỉnh lại đi, khi nào mà ngươi lộ sơ hở trong oẳn tù tì với các bà mẹ kia vậy? Bên cạnh ngươi có nội gián!"
"Chồng quỷ của ngươi hố ngươi sau lưng mà ngươi không biết, chính hắn đã đưa ngươi lên trời đấy!"
"Cười chết mất, lúc nãy quỷ dắt tay Mộc Mộc, Mộc Mộc còn đầy lòng cảm động, ha ha ha ha, Mộc Mộc à, không ngờ đúng không, quỷ ở ngay bên cạnh ngươi!"
"Mộc Mộc, cô đúng là người mẹ may mắn nhất, có ông chồng như thế này, cô rất khó không may mắn!"
"Chồng quỷ chưa đến thì Mộc Mộc là mẹ thoải mái nhất, chồng quỷ vừa đến, ác mộng của Mộc Mộc cuối cùng cũng bắt đầu!"
Hạ Mộc đã đeo thiết bị an toàn xong, Tô Văn Kỳ đứng sau lưng cô, không ngừng cổ vũ:
"Không sao, em chưa thử nên mới sợ, thử rồi biết đâu sẽ thích cảm giác này.
Cả đời có thể bay trên trời mấy lần chứ? Anh cũng đi theo em hưởng ké, trải nghiệm cảm giác tự do một lần. Anh sẽ luôn ở sau lưng em, đừng sợ!"
Hạ Mộc hít một hơi thật sâu, nghĩ đến chồng mình ở sau lưng, không hiểu sao có thêm chút dũng khí, không quan tâm nhắm mắt lại.
Tống Mộng Oánh thừa lúc Hạ Mộc không nghe được, đến gần Lâm Chỉ Khê, cẩn thận hỏi thăm:
"Chồng của Hạ Mộc cũng giơ tay nắm đấm với cô à?"
Lâm Chỉ Khê lập tức cười phá lên:
"Cô nói chờ Hạ Mộc trở về xem lại đoạn phát lại, tai của chồng cô ấy có nổ tung không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận