Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 306: Lão sói xám hang ổ (length: 8249)

Cố Uyên buổi sáng diễn tập rất thuận lợi, thậm chí so với hắn dự đoán kết thúc còn sớm hơn, hắn lái xe tới nhà trẻ Ninh Ninh đón Ninh Ninh ra.
Ninh Ninh ngồi trên xe đợi một lát, bé Tinh Tinh từ một chiếc xe bên trong nhảy xuống, Ninh Ninh tranh thủ cùng ba ba cùng nhau xuống xe nghênh đón.
Tô Diệc Tinh lại giống như một quả bom nhỏ, chạy về phía Cố Uyên, miệng vui vẻ gọi Cố Uyên thúc thúc.
Tô Văn Kỳ vừa xuống xe đã bắt đầu nhíu mày, hắn vừa đóng cửa xe xong, con của hắn đã vội vã nhào vào lòng Cố Uyên.
Con của hắn nhìn thấy Cố Uyên giống như còn thân hơn cả nhìn thấy hắn!
Tô Văn Kỳ đi đến bên cạnh Cố Uyên chào hỏi, nói Mộc Mộc tham gia bộ phim hôm nay đã vào đoàn, cho nên hắn đưa bé Tinh Tinh đến.
Cố Uyên và Tô Văn Kỳ không quen, khẽ gật đầu, Tô Diệc Tinh vội vàng khoát tay với Tô Văn Kỳ:
"Ba ba cứ yên tâm về nhà đi, Tinh Tinh muốn cùng thúc thúc đi hoàn thành tâm nguyện, tối nay tới đón Tinh Tinh, trước khi trời tối, không được làm phiền Tinh Tinh!"
Tô Văn Kỳ nhìn Tinh Tinh trên mặt cười vui vẻ như vậy, mặt đắng chát gật đầu, quay đầu thở dài hướng vào xe, trong lòng chua xót.
Tô Văn Kỳ căn bản không nghĩ tới, con của mình còn chưa đến tuổi dậy thì đã bắt đầu có bí mật nhỏ của riêng mình, hắn trên đường hỏi Tinh Tinh một hồi cũng không moi được Tinh Tinh hôm nay muốn theo Cố Uyên thúc thúc đi làm gì.
Tinh Tinh chỉ mới thấy Cố Uyên một lần mà đã ước gì hắn đi nhanh, hắn cảm thấy hiện tại mình như ông bố già bị bỏ rơi không ai thương!
Cố Uyên nhìn Tinh Tinh thân thiết với hắn như vậy, đầu tiên là cười cười, sau đó nghiêm mặt thanh giọng, nói vào chuyện chính:
"Thúc thúc giữ đúng lời hứa, đã nói phải hoàn thành ước nguyện của Tinh Tinh thì hôm nay sẽ đến đón Tinh Tinh, vậy Tinh Tinh có thể đáp ứng thúc thúc một việc không?"
Tô Diệc Tinh tò mò gật đầu, bên cạnh Cố Uyên, bé Tinh Tinh biến thành một đứa bé ngoan ngoãn, dù Cố Uyên nói gì cũng đều cười ha ha.
Cố Uyên nhẹ giọng nói ra:
"Thúc thúc biết Tinh Tinh rất thích thúc thúc và cả di di, nhưng thích có rất nhiều cách biểu đạt, Tinh Tinh có thể đáp ứng thúc thúc không hôn di di không?"
Cố Vũ Ninh bên cạnh ba ba cũng đồng tình gật đầu:
"Tinh Tinh là con trai mà, con trai không được tùy tiện hôn con gái, Ninh Ninh biết em Tinh Tinh nhất định làm được! Em Tinh Tinh thông minh nhất, hiểu chuyện nhất!"
Tô Diệc Tinh đột nhiên có chút mơ hồ, hắn nhớ hôm qua mình đã hôn dì Chỉ Khê, bởi vì hắn thích dì Chỉ Khê, bây giờ Cố Uyên thúc thúc và Ninh Ninh đều bảo không được, hắn đột nhiên mở to mắt:
"Thì ra là không được à?
Ôi! Mộc Mộc hại người quá!
Mộc Mộc mỗi ngày trước khi ngủ đều cứ ôm chầm lấy Tinh Tinh, hôn Tinh Tinh mấy cái mới chịu ngủ, còn nói gì Tinh Tinh là bảo bối nàng yêu nhất, là bảo bối đặc biệt nhất trên thế giới. Hôn là để biểu đạt tình yêu!
Mộc Mộc cũng là con gái, sao cô ấy cứ hay loạn hôn con trai như ta, làm hại Tinh Tinh nghĩ đó là cách vui vẻ với di di, phải hôn mới chứng minh được!
Đêm nay về Tinh Tinh phải ngăn Mộc Mộc lại, còn phải ngăn cả ba ba quỷ ma, hắn cũng không được hôn Mộc Mộc nữa!"
Cố Uyên nhịn không được khẽ cong môi, bật cười.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình hình như đã mang đến phiền phức không nhỏ cho ba của Tinh Tinh, trong lòng có chút áy náy, Ninh Ninh sốt ruột ở bên cạnh giải thích:
"Di di là mẹ của Tinh Tinh, mẹ có thể hôn con mình, ba cũng có thể hôn mẹ, ai nha, Ninh Ninh cũng không giải thích rõ với em, vậy phải làm sao bây giờ nha!"
Cố Uyên nhìn Cố Vũ Ninh lo lắng, đưa tay ôm cả hai đứa bé vào xe, cười khẽ an ủi Cố Vũ Ninh:
"Giải thích không rõ cũng không sao, đợi Tinh Tinh lớn thêm một chút, cậu ấy sẽ hiểu thế giới này, chỉ là trước khi cậu ấy hiểu đủ, chắc sẽ làm khổ ba cậu ấy trước thôi!"
Tô Văn Kỳ lái xe trên đường về nhà không hiểu hắt xì ba cái thật to, cứ cảm thấy có điềm báo chẳng lành.
Cố Uyên đưa Tô Diệc Tinh và bé Ninh Ninh đến tập đoàn Cố thị, bé Tinh Tinh nhìn tòa nhà cao ốc chọc trời của tập đoàn Cố thị, mơ hồ nhìn mặt Cố Uyên thúc thúc:
"Thúc thúc hôm nay đến đây quay phim ạ?"
Cố Uyên cười khẽ:
"Nguyện vọng của Tinh Tinh là để thúc thúc dẫn con đi chơi một ngày, hôm nay thúc thúc sẽ dẫn con đến xem, ngoài quay phim ra, thúc thúc còn có một thân phận khác nữa!
Vừa hay Ninh Ninh cũng chưa từng đến, đi thôi, cùng vào xem thử!"
Cố Vũ Ninh thần thần bí bí kéo vạt áo bé Tinh Tinh, ghé vào tai thì thầm:
"Hôm qua ba ba nói muốn dẫn Ninh Ninh đến hang ổ sói xám, xem ra là chỗ này!"
Tô Diệc Tinh rụt cổ một cái, hoảng sợ trừng lớn mắt:
"Hang ổ sói xám? Có phải trong đó sói xám sẽ ăn thịt các bạn nhỏ không?"
Cố Vũ Ninh thấy em Tinh Tinh hơi sợ, cười khanh khách:
"Sẽ không ăn thịt các bạn nhỏ đâu, ba ba sẽ không dẫn bọn ta đến nơi nguy hiểm đâu!"
Tô Diệc Tinh bán tín bán nghi, cả người tràn đầy cảnh giác.
Cố Uyên dẫn hai đứa bé bước vào tòa nhà cao ốc của tập đoàn Cố thị, Tô Diệc Tinh vừa vào cửa đã nhắm tịt hai mắt, sợ lão sói xám ở đâu xông tới.
Bên tai lại nghe thấy tiếng "Cố đổng" thanh thúy, lúc này mới tò mò mở mắt ra.
Nhân viên công tác ở đại sảnh nhìn thấy Tinh Tinh và Ninh Ninh đến, lòng đều muốn tan chảy, hận không thể xông lên ôm hai đứa bé con đáng yêu vào lòng.
Nhưng Cố đổng mặt lạnh như tiền đang ở đó, lại đang giờ làm việc, nhân viên công tác cố kìm sự bồng bột của mình, ánh mắt vẫn cứ lướt qua mặt Ninh Ninh và Tinh Tinh.
Ninh Ninh lễ phép mỉm cười với các dì, Tinh Tinh thì mặt sợ sệt, vừa sợ dì hóa thành sói xám, lại vừa sợ dì để ý đến mình.
Trợ lý nhỏ biết Cố đổng đến, đi nhanh lại.
Thấy Cố đổng bình thường uy phong lẫm liệt sau lưng có hai bé con mặt mũi ngơ ngác, không hiểu sao cảm thấy cảnh tượng này hơi buồn cười.
Trong nhóm chat nhỏ của nhân viên tập đoàn Cố thị, lập tức lại sôi trào:
"A! Đừng có giữ tôi lại, để tôi phát điên đi! Ninh Ninh và Tinh Tinh đáng yêu quá đi! Đây không phải là chương trình gì bí mật quay chụp sao? Cố đổng thế mà lại dẫn hai em nhỏ đến công ty!"
"Tôi cũng thấy rồi, vừa rồi tôi đi ngang Cố đổng, trên mặt giả vờ trấn tĩnh chào một tiếng Cố đổng, trong lòng thì toàn là bọn trẻ, thế mà tôi được gặp Tinh Tinh yêu dấu!"
"Cứu mạng! Trong chương trình thấy Ninh Ninh và Cố đổng đã rất giống nhau rồi, đến khi nhìn tận mắt thì lại càng giống hơn, bé Ninh Ninh đứng sau Cố đổng chẳng khác nào phiên bản mini của Cố đổng!"
Bé Tinh Tinh theo Cố Uyên thúc thúc đi càng lúc càng thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, nhưng hiện tại cậu bé đã dần bớt cảnh giác.
Bởi vì cậu phát hiện người ở đây khi nhìn thấy Cố Uyên thúc thúc đều rất cung kính. Họ chào Cố Uyên thúc thúc, lúc Cố Uyên thúc thúc khẽ gật đầu quá là đẹp trai! Còn đẹp trai hơn cả lúc Cố Uyên thúc thúc đóng phim!
Sự sùng bái của bé Tinh Tinh dành cho Cố Uyên thúc thúc lại tăng thêm mấy phần.
Cố Uyên dẫn bọn nhỏ đến thẳng phòng chủ tịch, một tay mở cánh cửa lớn của phòng chủ tịch.
Tô Diệc Tinh nhìn văn phòng rộng lớn và chiếc bàn làm việc xa hoa, hít sâu một hơi.
Cố Uyên ngồi xuống ghế làm việc, đưa tay nới lỏng cổ áo, ánh mắt sùng bái của Tô Diệc Tinh gần như sắp tràn ra, còn bé Ninh Ninh thì liếc nhìn khung ảnh trên bàn làm việc của ba ba.
Nhẹ nhàng chỉ:
"Ba ba, đây là gì vậy? Sao Ninh Ninh thấy hình trên này vẽ giống như Ninh Ninh và ba ba? Nhưng sao hai chúng ta lại có đuôi vậy ạ?"
Cố Uyên còn chưa kịp mở miệng, Tô Diệc Tinh mắt nhìn bức vẽ, thấy đuôi sói của Cố Uyên thúc thúc. Không kìm được khẽ thì thầm với Cố Vũ Ninh:
"Tinh Tinh hiểu rồi, cả tòa nhà cao ốc này đều là của Cố Uyên thúc thúc, thúc thúc là Lang Vương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận