Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng

Vua Màn Ảnh Kiều Thê Dựa Vào Em Bé Tổng Nằm Thắng - Chương 432: Lấy lui làm tiến (length: 7577)

Mộ Cẩm Quân vừa dừng bút đột ngột, ngước mắt nhìn Cố Uyên:
"Ha ha, ta không ngờ cái tập đoàn Cố thị của ngươi lại tính toán kỹ như vậy, đúng là dân làm ăn, biết tính toán ghê.
Lão bà ngươi thiết kế quần áo vừa ra mắt đã mang đi biểu diễn, còn để cho lão bà ta mặc? Lão bà ta vừa phát hành album mới, hiện tại đang là lúc nóng hổi, ngươi giỏi cọ ghê ha?
Ta quen biết ngươi bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy ngươi da mặt dày như vậy, chẳng có điểm nào là giới hạn cả, ngươi đúng là một thằng cuồng vợ!"
Cố Uyên không hề hoảng hốt, ngược lại thản nhiên đáp lại:
"Cuồng vợ? Ngươi cũng nhìn lại mình xem! Ngươi cứ hễ ở bên cạnh lão bà ngươi là khí chất thay đổi, bây giờ thì khác gì khắc chữ "cuồng chị" lên mặt đâu, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta!
Nói thật, ta chỉ là nhờ ngươi hỏi giúp thôi, chứ không có hỏi ý kiến ngươi, coi như ta có cọ cũng là cọ sức nóng của con gái lão bà ngươi, liên quan gì đến ngươi! Chiếc váy kia, con gái ngươi thích trong chương trình rồi, đến lúc mà nhìn thấy người khác mặc vào thì chắc chắn là sẽ thèm thuồng đấy!"
Mộ Cẩm Quân bất đắc dĩ cúi đầu, chăm chỉ tiếp tục viết thiệp mời vừa viết vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ta đúng là nợ ngươi, mình ta trả chưa đủ à, ngươi còn muốn cả nhà ta cùng trả nợ với ngươi, thật là mất nhân tính!"
Cố Uyên liếc Mộ Cẩm Quân, khẽ nhếch mép, tên Mộ Cẩm Quân này thì làm việc khác dở ẹc, nhưng chữ thì viết đẹp, không dùng thì phí!
Mộ Cẩm Quân viết một lúc thì mỏi tay, ngẩng đầu bực bội hỏi Cố Uyên:
"Chẳng phải là đám cưới của ngươi sao, đáng lẽ không cần làm ầm ĩ như vậy chứ? Rõ ràng sắp thành vợ chồng già rồi, lúc đăng ký kết hôn thì không làm, bây giờ lại muốn bổ sung! Quan trọng là, ngươi tổ chức hôn lễ thì tại sao ta lại bị liên lụy!"
Cố Uyên hung hăng trừng mắt Mộ Cẩm Quân:
"Người ta có thì lão bà ta cũng phải có! Lúc ngươi tổ chức hôn lễ, ta cũng tất tả ngược xuôi đó thôi, coi như chịu số đi, nhanh tay lên viết, không viết xong thì đừng mong về nhà!"
Mộ Cẩm Quân trong lòng kêu khổ không ngớt, nghiến răng vừa viết vừa mắng Cố Uyên keo kiệt, bắt hắn làm lao động giá rẻ, sai như trâu!
Ninh Ninh từ khi biết giường lớn trong nhà mới được đặt trong phòng mình, thì hoàn toàn mất hứng thú với việc dọn nhà, ở trong nhà trẻ liền thở dài thườn thượt. Mấy hôm nay Đậu Đậu nghe Ninh Ninh kể chuyện cậu đấu trí đấu dũng với ba ba, cười ha hả vừa ở một bên khuyên bảo:
"Ninh Ninh đấu không lại ba ba cũng bình thường thôi mà, ba ba sống nhiều năm hơn chúng ta nhiều! Chờ đến khi Ninh Ninh làm ba ba thì đừng đấu với con của mình nha, Ninh Ninh nên chiều con mới tốt chứ?"
Cố Vũ Ninh nghi hoặc nhìn mặt Đậu Đậu, nghiêm túc nói:
"Nhưng mà Ninh Ninh sau khi lớn lên, cũng sẽ có thể biến thành người lớn như ba ba!"
Đậu Đậu lại cười:
"Đậu Đậu cũng đã nghĩ ra rồi, không chừng sau này Đậu Đậu cũng sẽ giành đồ chơi với con của mình đó! Ninh Ninh à, chúng ta còn làm những chuyện không tốt, sao có thể bắt ba ba như vậy được.
Ba của tớ ở nhà bình thường cũng giành Ma Ma với Đậu Đậu, thỉnh thoảng Đậu Đậu cũng nhắm một mắt cho ba được vui thôi!
Đậu Đậu và ba yêu cùng một người mà, không phải chương trình khảo cổ kỳ trước Ninh Ninh trải nghiệm rồi sao?
Gặp phải những thứ bảo bối quý giá, có lúc không thể giữ khư khư cho mình!
Cứ giành qua giành lại mãi, mẹ sẽ khó xử đó, đúng không?"
Ninh Ninh nghe Đậu Đậu nói xong liền khẽ gật đầu. Miệng cũng lí nhí nói:
"Người lớn có lúc còn kém trẻ con, vì mẹ, Ninh Ninh đành phải nhường ba thôi! Ninh Ninh làm vậy mới là đàn ông, cái đồ ba ba lòng dạ hẹp hòi!"
Từ đó, Cố Uyên ngạc nhiên phát hiện, Ninh Ninh bé nhỏ ngày nào thích đấu đá với mình đã thay đổi, cho dù mỗi ngày trước khi ngủ con trai vẫn chui vào lòng mẹ, khi tỉnh giấc vẫn sẽ thấy ba lại đem mình đi chỗ khác. Nó cũng sẽ không nổi giận, sẽ không hỏi, mà ngoan ngoãn chấp nhận tất cả!
Cố Uyên rất hài lòng với sự thay đổi này của Ninh Ninh. Sắp đến lúc mỗi đêm anh không cần lo lắng gì nữa có thể ôm lão bà ngủ ngon.
Vậy mà lão bà của anh lại bắt đầu lo lắng! Đứa trẻ nếu hiểu chuyện quá thì người làm mẹ sẽ không nỡ lòng nào!
Lâm Chỉ Khê nhìn Ninh Ninh bé nhỏ biết điều như vậy, bị tủi thân cũng không than một lời, thậm chí không hề trách ba mình xảo quyệt, Lâm Chỉ Khê luôn nhìn theo bóng lưng kiên cường của con mà thấy mũi mình cay xè, vô thức muốn bù đắp cho con!
Thậm chí có khi Cố Uyên muốn bế Ninh Ninh đi, Lâm Chỉ Khê sẽ đau lòng mà che chở cho con, Cố Uyên không lay chuyển được Lâm Chỉ Khê. Thỉnh thoảng cũng phải để Ninh Ninh ngủ lại một đêm.
Cố Uyên dần dần cảm thấy, Ninh Ninh bé nhỏ dùng chiêu lui để tiến này đúng là đã hạ gục tuyến phòng thủ trong lòng lão bà, nhóc này càng ngày càng thông minh rồi!
Tiệm áo cưới cao cấp của Lâm Chỉ Khê, còn chưa đi vào hoạt động chính thức thì đã có khách hàng đầu tiên.
Tần Nhiên gần như ngay khi nghe Mộ Cẩm Quân nói tiệm áo cưới cao cấp của Lâm Chỉ Khê sắp khai trương liền chuẩn bị sẵn sàng đi chọn đồ.
Tần Nhiên rất trượng nghĩa, Lâm Chỉ Khê là bạn mà cô ấy coi trọng, cho dù Cố Uyên không nói, cô ấy cũng sẽ ra mặt ủng hộ ước mơ của Lâm Chỉ Khê.
Mộ Tâm Từ vừa bước vào tiệm áo cưới đã liên tục kêu lên kinh ngạc, lễ phục trong tiệm quá mức lộng lẫy, khiến con bé không nỡ chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.
Con bé đứng trước chiếc gương lớn ở cả một mặt tường, cười tươi như hoa, kéo tay Tần Nhiên, xúc động nói:
"Mẹ ơi, làm sao bây giờ, Tâm Từ đứng đây mà chóng cả mặt. Trong tiệm chỗ nào cũng đẹp quá, lại còn có nhiều bộ lễ phục đẹp như vậy nữa, lại còn có dì cho Tâm Từ nước hoa hồng thơm ngọt nữa, Tâm Từ thấy mình giống như công chúa cao quý vậy!"
Tần Nhiên cười với Lâm Chỉ Khê:
"Chưa gì hết, ngươi đã thành công làm Tâm Từ choáng ngợp khi vừa vào cửa hàng, quả thật là quá giàu có nên làm người khác mờ mắt đó! Giấc mộng công chúa của Tâm Từ có lẽ lại chuẩn bị một chương mới!"
Lâm Chỉ Khê cười tít mắt nhìn Tâm Từ bé nhỏ đang soi gương, nhẹ giọng nói:
"Tâm Từ thích quần áo đẹp như vậy nhưng sao lại chọn ước mơ khảo cổ vậy? Khảo cổ có lẽ phải thường xuyên chui vào hầm mộ đào bới, có lẽ còn đầy bụi đất nữa, không mặc được những bộ đồ đẹp thế này đâu, dì vẫn thấy giấc mơ mà con chọn rất là lạ đấy!"
Tâm Từ bé nhỏ suy nghĩ một lát:
"Khảo cổ với sở thích quần áo đẹp của Tâm Từ là giống nhau đó, đồ vật dưới đất cũng đẹp lắm mà lại rất quý.
Tâm Từ thấy chúng nằm dưới đất tội nghiệp quá, Tâm Từ muốn cẩn thận khai quật chúng lên, để mọi người đều nhìn thấy.
Lúc đào bới không mặc đồ đẹp được cũng không sao, lúc không đào thì Tâm Từ vẫn tiếp tục làm công chúa được!"
Khi Mộ Tâm Từ nói những điều này thì trong mắt con bé tỏa ra sự kiên định, Lâm Chỉ Khê giơ ngón tay cái lên, mỉm cười nói:
"Có ước mơ là một chuyện rất vui vẻ, ước mơ của dì cũng đang dần thành hiện thực, Tâm Từ còn nhớ lúc dì với con vẽ tranh không, dì có vẽ váy công chúa đó? Váy làm xong rồi, Tâm Từ muốn mặc không?"
Mộ Tâm Từ kích động nhìn Lâm Chỉ Khê:
"Váy trong tranh làm xong thật sao ạ? Có giống như dì vẽ không ạ? Ở đâu ạ, cho Tâm Từ mặc thử được không ạ? Tâm Từ không đợi được nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận